CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 500

và phòng ăn. Phòng khách tràn ngập ánh nắng và kê kín những món đồ
đạc màu rượu vang xoàng xĩnh. Một chiếc khung cửi khổng lồ nằm ở
một góc xa.

“Cháu đang dệt một cái khăn đấy,” Phoebe nói.

“Đẹp quá,” mẹ cậu nói, rồi đi qua căn phòng và lướt ngón tay trên

những sợi chỉ, hồng đậm, trắng kem, vàng và xanh lục nhạt. Bà gỡ cặp
kính râm và nhìn lên, mắt bà đẫm nước, giọng nói vẫn run run xúc
động. “Con tự chọn màu đấy à, Phoebe?”

“Màu yêu thích của cháu đấy ạ,” Phoebe đáp.

“Cô cũng thế,” mẹ cậu nói. “Khi cô bằng tuổi con, đây cũng là những

màu cô rất thích. Các phù dâu của cô đều mặc váy màu hồng đậm và
trắng kem, và họ còn cầm hoa hồng vàng nữa.”

Paul ngạc nhiên khi biết điều này; tất cả những bức ảnh cậu từng

được xem đều chỉ là ảnh đen trắng.

“Cô có thể lấy cái khăn đấy,” Phoebe nói, rồi ngồi xuống trước khung

dệt. “Cháu sẽ làm cho cô.”

“Ôi,” mẹ cậu nói, và nhắm mắt lại thật nhanh. “Phoebe, con ngoan

quá.”

Caroline bưng trà đá lên, và bốn người bọn họ ngồi nhấp nhổm

trong phòng khách, nói chuyện dè dặt về thời tiết, về thời kỳ phục hưng
chớm nở của Pittsburgh trước ý thức về sự sụp đổ của ngành công
nghiệp sản xuất thép. Phoebe ngồi lặng lẽ trước khung cửi, đưa con
thoi chạy ngược xuôi, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn lên khi tên cô
được nhắc tới. Cô để hết tâm trí vào con thoi, hơi cắn nhẹ môi dưới.
Cuối cùng mẹ cậu uống cạn cốc trà và cất lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.