CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 53

xuống cầu thang, trên người mặc một chiếc áo sơ mi tay dài thượt phủ
kín cả đầu ngón tay. Hai cẳng chân cô trắng muốt, đôi bàn chân trần
nhỏ nhắn nổi bật trên nền sàn lát gỗ.

“Đừng bật đèn,” Norah cất tiếng.

“Vâng.” Bree bước tới và vuốt nhẹ đầu ngón tay lên đầu Paul.

“Cháu của dì sao rồi?” Cô nựng. “Paul xinh có khỏe không?”

Norah nhìn khuôn mặt bé xíu của con trai, ngỡ ngàng trước cái tên

của nó, như mọi khi. Thằng bé vẫn chưa đủ lớn để mang cái tên ấy, với
nó cái tên chỉ như một dải băng đeo tay, một vật gì đó dễ dàng rơi tuột
đi và biến mất. Nàng đã đọc – ở đâu nhỉ? nàng chẳng nhớ nữa – có
những người không chịu đặt tên cho con mình trong mấy tuần đầu, vì
cảm giác chúng vẫn chưa thực sự hiện diện trên trái đất này mà vẫn
còn là những thực thể ở giữa hai thế giới.

“Paul.” Nàng nói to, tự tin và cả quyết, giọng ấm áp như một viên đá

đặt dưới nắng. Một niềm tin vững chắc.

Nàng thầm nói thêm với chính mình, Phoebe.

“Nó đói đấy,” Norah nói. “Lúc nào nó cũng đói thôi.”

“A. Thế thì giống dì nó rồi. Em đi lấy ít bánh mì với cà phê đây. Chị

muốn ăn chút gì không?”

“Lấy cho chị ít nước thôi,” nàng đáp, mắt dõi theo Bree rời khỏi

phòng, chân tay cô thật dài và duyên dáng. Thật lạ, em gái nàng, người
hoàn toàn trái ngược với nàng, báo ứng của nàng, lại là người nàng
muốn có mặt ở đây, nhưng sự thực là như vậy.

Bree mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng là típ người cứng đầu và tự tin

vào bản thân đến độ lắm lúc Norah ngỡ chính cô mới là chị. Ba năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.