CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 58

Nàng ngừng lời, trong họng chợt thấy nghèn nghẹn.

“Ai cũng buồn cả,” Bree dịu dàng nói. “Vừa vui lại vừa buồn, tất cả

đều cùng một lúc. Họ không biết phải nói sao cho phải, vậy thôi.”

Norah bế bổng Paul, giờ đang say ngủ, áp vào vai mình. Hơi thở của

thằng bé phả ra âm ấm nơi cổ nàng; nàng xoa lên lưng nó, vẫn chưa lớn
hơn tay nàng là bao.

“Chị biết,” nàng nói. “Chị biết chứ. Nhưng mà.”

“Lẽ ra David không nên quay lại làm việc sớm như thế,” Bree nói.

“Chị mới chỉ sinh được có ba ngày thôi mà.”

“Anh ấy tìm thấy niềm an ủi trong công việc,” Norah nói. “Chị mà có

việc, chị cũng đi làm ngay.”

“Không,” Bree lắc đầu. “Không, chị sẽ không làm thế đâu, Norah.

Chị biết đấy, em ghét phải nói ra, nhưng David đang tự khép mình lại,
khóa chặt mọi cảm xúc. Còn chị thì vẫn cố gắng tự khỏa lấp nỗi trống
trải. Hàn gắn mọi thứ. Nhưng chị không thể.”

Norah nhìn em gái, tự hỏi không hiểu anh chàng dược sĩ đã phải

kiềm chế những cảm xúc nào; vì dù rất cởi mở, phóng khoáng, nhưng
Bree chưa bao giờ đả động tí gì đến cuộc hôn nhân chóng vánh của
mình. Và dẫu cảm thấy có phần xuôi theo ý kiến của em gái, nàng vẫn
thấy mình có bổn phận phải bảo vệ David, anh đã vượt qua nỗi đau của
riêng mình để chăm lo mọi việc: từ cái đám ma lặng lẽ không một
người tham dự, rồi giải thích với bạn bè, cả việc nhanh chóng thu dọn
những tàn dư của nỗi đau buồn nữa.

“Anh ấy cần phải làm theo cách của riêng mình,” nàng nói, với tay ra

kéo tấm mành mành lên. Bầu trời đã chuyển màu xanh lơ tươi sáng, và
dường như chồi non trên những cành nhánh đã phình to thêm chỉ sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.