CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 69

Cơn thịnh nộ ẩn dưới từng câu từng lời khiến nàng khiếp đảm. “Sao em
cứ phải ngoan cố như vậy? Ít nhất thì em cũng phải nói với anh một
tiếng trước khi gọi cho báo chí chứ?”

“Nó chết rồi,” Norah kêu lên, giờ thì chính nàng cũng giận điên

người. “Có gì là đáng xấu hổ nào. Chẳng có lý gì phải giấu giếm chuyện
đấy cả.”

Vai David cứng đờ, anh vẫn không quay lại. Một người lạ mặt, chiếc

áo khoác màu san hô vắt trên tay trong trung tâm mua sắm Wolf Wile,
anh ta có vẻ gì thân quen một cách kỳ lạ, giống như một người nàng đã
rất thân thiết nhưng chưa gặp lại nhiều năm trời. Vậy mà giờ đây, một
năm sau ngày cưới, dường như nàng chẳng biết tí gì về anh cả.

“David,” nàng nói, “chuyện gì đang xảy ra với chúng ta vậy?”

Anh không quay lại. Mùi thịt và khoai tây thơm ngào ngạt tràn ngập

căn phòng; nàng sực nhớ bữa tối vẫn đang hâm lại trong lò, và bụng
nàng sôi lên vì cơn đói nàng đã cố tình lờ đi suốt ngày hôm nay. Trên
gác, Paul bắt đầu khóc, nhưng nàng vẫn ngồi yên tại chỗ, chờ đợi câu
trả lời của anh.

“Chẳng có chuyện gì xảy ra với chúng ta cả,” cuối cùng anh cũng lên

tiếng. Khi anh quay lại, nỗi đau vẫn còn hiển hiện sống động trong đôi
mắt anh và còn điều gì khác nữa – giống như sự cương quyết – mà nàng
không tài nào hiểu được. “Em đang đem chuyện bé xé ra to đấy Norah,”
anh nói. “Anh nghĩ chuyện đó cũng dễ hiểu thôi.”

Lạnh lùng. Thô bạo. Kẻ cả. Paul lại càng khóc dữ hơn. Sức ép của

cơn thịnh nộ khiến Norah quay cuồng, nàng chạy ào lên gác, bế thằng
bé lên và thay tã cho nó, thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, mỗi động tác của
nàng đều run lẩy bẩy vì căm giận. Rồi nàng ngồi xuống chiếc ghế đu,
cởi nút áo, và cảm giác xoa dịu ùa đến. Nàng nhắm mắt lại. Dưới tầng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.