CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 77

“Phiền toái?” cô kêu lên. “Không có anh thì giờ tôi vẫn còn đang

loay hoay ở bãi đỗ xe kia.”

Nghe vậy anh ta toét miệng cười, sau đó quay lại chỗ chiếc xe tải, và

chỉ vài phút sau đã quay lại với một túi vải bạt nhỏ màu lục sẫm.

“Có ai đó đang theo dõi chúng ta từ cửa sổ tầng dưới ấy. Cô có chắc

tôi sẽ không gây phiền toái gì cho cô không?”

“Lucy Martin đấy mà,” Caroline đáp. Phoebe lại quấy, cô bỏ bình

sữa ra khỏi bình ủ, nhỏ ít sữa ra cánh tay để thử rồi ngồi xuống. “Cô ta
buôn chuyện nhiều phát sợ đi được ấy. Tin tôi đi. Anh thật sự làm cô ta
khoái chí đấy.”

Phoebe không chịu bú sữa, thêm nữa, nó bắt đầu quấy khóc,

Caroline bèn đứng dậy, đi đi lại lại quanh phòng, vừa đi vừa ru khe khẽ.
Trong khi đó, Al bắt tay vào việc ngay lập tức. Chỉ loáng một cái anh ta
đã kéo chiếc giường sofa ra và trải chăn nệm chỉn chu, các mép chăn
gập rất gọn đúng kiểu nhà binh. Cuối cùng Phoebe cũng thôi khóc,
Caroline gật đầu với anh ta và thì thầm chúc ngủ ngon. Cô đóng thật
chặt cánh cửa phòng ngủ. Cô nghĩ một người như Al hẳn sẽ nhận ra sự
thiếu vắng của một chiếc nôi trẻ em.

Trên đường đi Caroline đã trù tính mọi việc kỹ lưỡng, giờ cô bỏ một

chiếc ngăn kéo bàn trang điểm ra, đổ hết những món đồ được xếp ngăn
nắp trong đó thành một đống lên sàn nhà. Xong xuôi cô gấp hai cái
khăn tắm làm lớp lót, gài xung quanh một tấm vải gấp, rồi đặt Phoebe
vào giữa lớp chăn nệm. Khi cô leo lên giường, cảm giác mệt nhọc cuốn
lấy cô như sóng lũ, cô chìm vào giấc ngủ ngay tức khắc, một nhấc ngủ
mê mệt không mộng mị. Cô không hề nghe thấy tiếng ngáy như sấm
của Al vọng vào từ phòng khách, tiếng máy xúc tuyết chạy rầm rầm
dưới bãi đỗ xe, cả tiếng lạch cạch của xe chở rác đi qua phố. Nhưng khi
Phoebe khóc, một lúc nào đó quãng nửa đêm, Caroline đã bật dậy chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.