CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 82

“Em nhìn thấy khách của chị rồi nhá,” Lucy vừa nói vừa vỗ lên tay

Caroline. “Ối trời! Anh ta trông được đấy chứ? Em không thể chờ đến
lúc được nghe tin vui đâu đấy!”

Lucy ngồi xuống chiếc giường sofa giờ đã được gấp lại. Caroline

chọn chiếc ghế bành. Cánh cửa phòng ngủ nơi Phoebe đang nằm ngủ
vẫn hé mở.

“Chị yêu, chị có ốm không đấy?” Lucy nói. “Tự nhiên em lo quá, tại

vì bình thường tầm giờ này chị đã đi làm từ lâu rồi kia.”

Caroline nhìn khuôn mặt háo hức của Lucy, cô biết rằng bất cứ điều

gì mình nói ra sẽ nhanh chóng bay đến tai khắp mọi người trong thành
phố – rằng chỉ trong hai, hoặc ba ngày nữa, sẽ có người chặn đường cô
ở cửa hàng bách hóa hay nhà thờ để gặng hỏi về người lạ mặt đã qua
đêm ở nhà cô.

“Người cô thấy đêm qua là cậu em họ tôi đấy,” Caroline nói rất thản

nhiên, một lần nữa cô lại cảm thấy kinh ngạc trước thứ năng lực bất
ngờ mình vừa khai thác được, bởi những lời nói dối trôi chảy và tự
nhiên của chính mình. Nó đến với cô thật dễ dàng, thậm chí cô còn
không mảy may chớp mắt.

“Ô, thế mà em cứ

tưởng,” Lucy nói, vẻ hơi thất vọng.

“Tôi biết,” Caroline đáp. Bằng một cú đánh chặn bất ngờ mà về sau

cứ mỗi lần nghĩ lại cô vẫn còn thấy ngạc nhiên, cô tiếp lời. “Khổ thân
cậu Al. Vợ cậu ấy đang nằm viện.” Cô nghiêng người lại gần hơn, giọng
hạ thấp. “Tội lắm, Lucy ạ. Con bé mới có hai nhăm tuổi đầu, nhưng
thấy họ chẩn đoán có lẽ nó bị u não. Con bé yếu đi nhanh quá, Al phải
đưa nó từ dưới Somerset lên đây để gặp chuyên gia. Còn đứa bé này là
con của hai vợ chồng nó. Tôi bảo cậu ấy là, Này, cậu phải ở bên cạnh
vợ chứ, phải túc trực ngày đêm ở bệnh viện ấy. Cứ để con tôi trông cho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.