CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 84

“Chắc họ đau khổ lắm,” Lucy nói.

“Ừ. Họ buồn lắm. Thậm chí chẳng thèm ăn uống gì nữa kia.”

Caroline giãi bày, tiện thể lái chủ đề sang món ăn thơm ngon mới ra lò
do Lucy tự tay làm.

***

Trong hai ngày tiếp đó, Caroline không hề bước chân ra khỏi nhà.

Cô chỉ tiếp xúc với thế giới qua báo chí, người đưa thực phẩm, người
giao sữa, tiếng xe cộ. Thời tiết dần thay đổi, tuyết đã tan, cũng đột ngột
như khi đổ xuống, chảy dọc theo gờ tường các tòa nhà rồi thoát xuống
cống. Với Caroline, những ngày đã qua cũng phai nhạt dần, chỉ còn là
một chuỗi hình ảnh và ấn tượng rời rạc: hình dáng chiếc Ford Fairlane
của cô, ắc quy được nạp đầy lại, rồi được đưa vào bãi đỗ; ánh nắng
xuyên qua ô cửa sổ mờ bụi; hơi đất ẩm mốc phảng phất; một con chim
cổ đỏ đậu trên máng ăn. Cô luôn bị ám ảnh bởi những lo toan, nhưng
thường những lúc ngồi bế Phoebe, cô ngạc nhiên khi thấy lòng mình
hoàn toàn thư thái. Những gì cô nói với Lucy Martin là thật: cô thích
ngắm đứa bé này. Cô thích ngồi dưới ánh nắng và bế nó trong tay. Cô
tự dặn mình không được yêu Phoebe; rằng cô chỉ là bến đỗ tạm thời
cho nó thôi. Khi ở phòng khám Caroline đã ngắm nhìn David Henry đủ
nhiều nên cô hoàn toàn tin rằng anh là người đầy lòng trắc ẩn. Đêm ấy,
khi anh ngẩng đầu lên khỏi chiếc bàn giấy, mắt chạm mắt với cô, cô đã
thấy trong ánh mắt ấy lòng nhân hậu vô bờ bến. Cô tin chắc rằng một
khi cú sốc đã qua đi, anh sẽ có quyết định đúng đắn.

Cứ mỗi lần chuông điện thoại reo cô lại thoáng giật mình. Nhưng

ba ngày trôi qua mà chẳng có lời nào từ anh.

Buổi sáng thứ Năm, ngoài cửa có tiếng gõ. Caroline vội vàng chỉnh

lại thắt lưng chiếc váy đang mặc, vuốt sơ mái tóc rồi chạy ra mở cửa.
Nhưng hóa ra chỉ là một nhân viên vận chuyển, anh ta cầm một lẵng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.