CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 93

Giọng nói ngưng bặt, gió reo xào xạc trên những rặng cây, Caroline

gắng hết sức để giữ bình tĩnh, cô đưa khăn tay lên gạt nước mắt, rồi lẹ
làng lắc đầu. Cô quay lưng trở về chỗ chiếc xe đang đỗ, nơi Phoebe
đang nằm ngủ, một vệt nắng rớt trên khuôn mặt con bé.

Ở cuối mỗi điểm kết thúc lại là một sự khởi đầu mới. Chẳng mấy

chốc cô đã rẽ ngoặt ở chỗ xưởng chế tác bia tưởng niệm với những dãy
dài bia mộ, thẳng tiến hướng đại lộ liên bang. Thật kỳ quái. Để một
xưởng khắc bia mộ án ngữ ngay cửa ngõ thành phố chẳng phải là điềm
xấu lắm sao? Nhưng rồi cô cũng bỏ xa tất cả, và đến giao lộ đường cao
tốc, cô chọn hướng Bắc, lên Cincinnati để tới Pittsburgh, men theo
sông Ohio về nơi bác sĩ Henry đã sống một khoảng thời gian quá khứ
đầy bí mật của anh. Con đường còn lại, con đường dẫn đến Loiusville
và nhà cứu tế dành cho bệnh nhân thiểu năng trí tuệ, mất hút dần
trong gương chiếu hậu.

Caroline lái xe thật nhanh, trong lòng không chút vướng bận, trái

tim cô tràn ngập cảm xúc tươi sáng phấn khích. Phải rồi, điềm xấu thì
đã sao? Dù gì thì trong mắt người đời, đứa trẻ bên cạnh cô đã chết rồi.
Và cô, Caroline Gill, cũng đã biến mất khỏi mặt đất này, cảm giác ấy
khiến cô thấy mình nhẹ nhõm, nhẹ nhõm thêm lên, dường như cả chiếc
xe cũng sắp cất cánh bay lên trên những cánh đồng im lìm vùng Bắc
Ohio. Trong suốt buổi trưa đầy nắng ấy, Caroline lái xe từ Bắc sang
Đông, lòng tràn đầy niềm tin tưởng tuyệt đối vào tương lai. Mà tại sao
lại không chứ? Vì trong mắt người đời chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra với
họ, vậy thì chắc chắn, chắc chắn là chuyện tồi tệ nhất ấy giờ đã lùi xa
sau lưng họ rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.