CON GÁI THẦY LANG - Trang 117

Một cách kín đáo Ruth hướng mẹ cô về một trạng thái tỉnh táo. "Đó là

người vú nuôi của mẹ" Cô tán tỉnh mẹ "con cho rằng mẹ có ý nói, bà cũng
như là mẹ ruột của mình".

"Không, đó mới là mẹ ruột của ta" bà Lưu Linh cãi lại. "Người này là

mẹ của Cao Linh" Bà chỉ vào người trong khung ảnh. Trong trạng thái đờ
đẫn Ruth nghe Sally hỏi Billy về kỳ trượt tuyết của anh ở Arhentina tháng
trước. Dượng Eđmun khuyến khích cháu nội của ông thử ăn miếng nấm
đen. Ruth cứ tự hỏi mình mãi tại sao chuyện này lại xảy ra.

Mẹ cô đập vào tay Ruth "Mẹ cũng có một món quà cho con. Mừng sinh
nhật sớm vậy, cho con ngay bây giờ." Bà mở túi xách lôi ra một hộp màu
trắng đơn giản, cột bằng một sợi ruy băng.

"Cái gì vậy mẹ?"

"Mở ra, đừng hỏi".

Cái hộp rất nhẹ. Ruth gỡ chiếc ruy băng, rồi mở cái nắp hộp và nhìn

thứ ánh sáng màu xám. Đó là chuỗi hạt đeo cổ, những hạt ngọc đen có hình
dáng lạ mắt, mỗi hạt to như một trái mận. Đây có phải là một trò đùa
không? Có phải là mẹ cô hoàn toàn quên mất rằng đây chính là món quà cô
đã tặng mẹ mình vào năm ngoái? Bà Lưu Linh cười vẻ hiểu biết - Ồ, tất
nhiên, cô con gái không thể tin vào vận may của mình!

"Tốt nhất là cứ lấy bây giờ" bà Lưu Linh tiếp tục. "Không cần phải đợi

đến khi mẹ chết" Bà quay đi trước khi Ruth có thể từ chối hoặc cám ơn bà.
"Dù vậy nó cũng chẳng có giá trị nhiều" Bà đập đập vào búi tóc sau gáy, cố
gắng phô trương bằng hết niềm kiêu hãnh của mình. Đó là một cử chỉ Ruth
nhìn thấy bao lần. "Nếu một ai đó khoe khoang một món quà giá trị", mẹ cô
sẽ nói, thì nó thực sự chẳng có giá trị gì nhiều". Nhiều lời cảnh báo của bà
liên quan với việc không chứng tỏ điều mà bà thực sự muốn nói về tất cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.