CON GÁI THẦY LANG - Trang 154

Wendy nói "Mình sẽ quan tâm đến chuyện này. Mình nghĩ ra một cách" Rồi
cô làm thật. "Cứ chờ ở đây nhé", cô nói, mỉm cười chạy về phía cửa sau
ngôi nhà của Lance, năm phút sau, cánh cửa sau ngôi nhà mở toang ra đột
ngột và chính Dottie chạy xuống bậc thềm. Qua cửa sổ Ruth nhìn thấy
Wendy vẫy tay trước khi nhanh chóng bỏ đi. Tiếp theo sau đó là một tiếng
đập cửa mạnh, khi Ruth ra mở cửa thì Dottie xông vào hai tay quắp chặt lấy
Ruth. Dottie nhìn chằm chằm vào mặt Ruth với vẻ mặt kinh hoàng khào
khào nói bằng cái giọng sữa trộn với kim khí của cô "Có phải là em..?"

Ruth bắt đầu thổn thức và Dottie quàng tay quanh vai cô, vuốt ve cô,

đoạn ghì chặt lấy cô mạnh đến nỗi cô nghĩ xương cốt của cô sẽ rời ra từng
mảnh. Đau đớn nhưng cũng dễ chịu. "Thằng con hoang, thằng con hoang
bẩn thỉu, xấu xa!" Dottie cứ thế lẩm bẩm nguyền rủa như thế qua kẽ răng.
Ruth kinh hoàng khi nghe những lời chửi rủa tục tằn ấy, thậm chí không
nhận ra là Dottie đang nóng tiết – không phải với cô mà là với Lance!

"Mẹ em có biết không?"

Ruth lắc đầu.

"Được rồi. bây giờ chúng ta không cần cho mẹ em biết, chưa đến lúc.

Trước hết, hãy nghĩ xem chúng ta có thể làm gì về vụ này. Được không?
Chẳng dễ gì nhưng chị cũng biết là phải làm gì, đừng lo nghe. Năm năm
trước đây, một chuyện tương tự cũng xảy ra với chị".

Vậy ra đó là lý do Lance cưới Dottie. Vậy đứa bé ở đâu?

"Chị biết em đang xúc động" Dottie tiếp tục. "Chị biết thật mà".

Thế là Ruth khóc thậm chí còn thảm thiết hơn, bùng nổ những xúc

cảm mà cô chưa bao giờ nghĩ là một trái tim có thể chứa đựng được. Một
người nào đó giận dữ hộ cô. Một người biết phải làm gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.