CON GÁI THẦY LANG - Trang 180

tô cháo Ruth bê đến cho bà. Bà uống trà. Họ nói chuyện nhưng lời lẽ chẳng
còn ý nghĩa gì nữa, chẳng có gì có thể dẫn đến một sự bất đồng hay một sự
hiểu nhầm.

"Con đi học đây" Ruth nói với mẹ.

"Con có tiền ăn trưa không?"

"Rồi ạ. Mẹ uống trà nữa không?"

"Không".

Ngày nào cũng vậy, có vài lần Ruth muốn nói với mẹ rằng cô hối hận,

rằng cô là đứa con gái độc ác bất hiếu, rằng tất cả là do lỗi của cô. Nhưng
để nói ra được những lời như thế, phải biết được trong đầu bà có những
điều Ruth viết ra không? Trong nhiều tuần lễ, họ bước đi thật rón rén, cẩn
thận để tránh đạp lên những miếng vỡ.

Vào ngày sinh nhật thứ mười sáu, Ruth đi học về thấy mẹ mua cho cô

một trong những món ăn cô thích nhất: xôi nếp gói lá sen, cả hai loại, nhân
thịt và nhân đậu đỏ ngọt ngào, cùng với bánh xốp Trung Hoa có dâu và
kem đánh bên trên. "Không làm cho con những món ngon hơn được" bà
Lưu Linh nói. Bên vai phải của bà vẫn phải nẹp lại và bà không thể nhấc
vật gì với cánh tay này. Khá là khó khăn đối với bà khi phải mang những
giỏ đồ ăn từ chợ về. Ruth nhìn những món này như là dấu hiệu của sự tha
thứ. "Con thích món này lắm" Ruth lịch sự nói. "Thật tuyệt".

"Chẳng có lúc nào để mua quà cho con" bà Lưu Linh lẩm bẩm.

"Nhưng mẹ cũng tìm được vài thứ, có thể con vẫn thích". Bà chỉ vào bàn
uống nước. Ruth chậm rãi bước đến gần, cầm lên một món quà được gói
giấy một cách vụng về, không có nơ bên ngoài. Bên trong cô thấy một cuốn
sách đen và một cái ví nhỏ bằng lụa đỏ được thắt chặt bởi một cái khóa có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.