CON GÁI THẦY LANG - Trang 182

"Khi mẹ còn bé, mẹ thường đặt cuốn kinh ở đây" bà Lưu Linh đập vào

ngực mình, "lúc ngủ thì chỉ nghĩ về mẹ".

Ruth gật gù "Bà ngoại rất đẹp". Ruth đã xem những tấm hình khác của

mẹ Cao Linh và Lưu Linh – Waipo như Ruth vẫn thường gọi. Trong những
bức ảnh ấy, Waipo có một khuôn mặt chảy xệ với những nếp nhăn sâu như
cái rãnh và một cái miệng nghiêm nghị làm thành vết cắt. Bà Lưu Linh cho
tấm ảnh vào cuốn kinh, đoạn xoè bàn tay ra "Giờ thì đưa lại đây".

"Cái gì ạ?"

"Nhẫn. Trả lại cho mẹ".

Ruth không hiểu. Một cách miễn cưỡng cô đặt chiếc nhẫn vào tay bà

Lưu Linh và nhìn bà cho nó vào chiếc ví lụa.

"Có những món quà quý không thể dùng ngay được. Để dành sau này,

càng để lâu càng quý".

Ruth muốn kêu lên "Không. Mẹ không thể làm như vậy! Đó là quà

sinh nhật của con!"

Nhưng cô chả nói gì, tất nhiên. Cô đứng ngây ra, cổ họng nghẹn lại

khi bà Lưu Linh đi đến chỗ chiếc ghế dựa bằng nhựa của bà. Bà lật cái đệm
ngồi lên. Phía dưới là một miếng gỗ, dưới miếng gỗ là một cái nắp, bà nhấc
nó lên. Bên trong cái hộp nông choèn mẹ cô đặt vào đấy cuốn kinh và chiếc
nhẫn trong cái ví lụa. Đây cũng là chỗ bà cất giấu của quý.

"Ngày nào đó mẹ sẽ để lại cho con mãi mãi". Ngày nào? Cổ họng cô

đau rát. Cô muốn khóc. "Bao giờ là mãi mãi?" Nhưng cô biết điều mẹ cô
muốn nói – mãi mãi trong cái nghĩa "Khi nào mẹ chết đi thì con không cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.