CON GÁI THẦY LANG - Trang 225

cúng chùa rất hậu. Bà tới mộ cụ Cố đốt nhiều giấy tiền vàng bạc để cụ Cố
có thể sắm sanh cho một cuộc sống tiên nghi hơn ở thế giới bên kia. Sau 90
ngày bị bệnh táo bón, mẹ tôi đi đâu đó rồi quay về nhà với một chiếc tàu
thuỷ dành cho người cõi Âm, một chiếc xe hơi hàng mã to như thể, và cả
một người tài xế. Cụ Cố đã một lần trông thấy một chiếc xe hơi thật ở một
lễ hội ngoài vùng Chu Khẩu. Nó chiếm nhiều chỗ dành cho xe kéo và lừa,
khi nó rồ máy phóng đi, cụ Cố nói tiếng động của nó thật to, đủ để xua đuổi
quỷ sứ và nó chạy thật nhanh để có thể lên thẳng thiên đường.

Chiếc ô tô hàng mà chạy thẳng vào ngọn lửa đưa cụ Cố từ hố xí vào

cõi Âm. Sau đó thì mọi việc trong nhà lại đi vào nếp cũ, với một nhịp điệu
ồn ào. Mọi người chỉ còn quan tâm đến những việc nhỏ nhặt hàng ngày:
tường mốc, kính nứt, chẳng có gì quan trọng hết.

Và chỉ có tôi lo lắng về những gì có thể xảy cho dì Báu.

Tôi nhớ cái ngày mẹ tôi nhận được một bức thư bất ngờ từ Bắc Kinh.

Đó là vào thời kỳ nóng bức nhất, khi mà muỗi reo hò ồn ã nhất và trái cây
nẫu ra sau kho để dưới ánh mặt trời chưa đầy một tiếng. Cụ Cố đã mất,
chắc hơn 90 ngày. Chúng tôi ngồi dưới bóng một cây cổ thụ ngoài sân để
nghe đọc thư.
Tất cả chúng tôi đều biết người viết lá thư là ai, bà goá già tên là Lẩu. Bà là
em họ đời thứ 8 của cha tôi và đời thứ 5 về phía mẹ tôi, cũng đủ gần gũi để
đi theo những con cháu trong gia đình sau quan tài của cụ Cố. Trên thực tế
bà đã đi dự đám ma và cũng hờ to như tất cả chúng tôi.

Vì mẹ tôi không biết chữ, bà bảo Cao Linh đọc thư cho mọi người

nghe, còn tôi phải cố giấu nỗi thất vọng vì không được chọn cho một trọng
trách như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.