CON GÁI THẦY LANG - Trang 227

em hỏi xin con Lưu Linh. Họ đã gặp con bé và có ấn tượng tốt đẹp về sắc
đẹp cũng như bản tính dịu dàng thục nữ của nó".

Tôi đỏ bừng đến tận chân tóc. Cuối cùng thì mẹ cũng biết người khác

nói gì về tôi. Có lẽ bà cũng nhìn thấy những phẩm chất ấy trong tôi như
những người khác "Con cũng muốn đi Bắc Kinh" Cao Linh nói, nghe giọng
như một con mèo rầu rĩ.

Mẹ mắng nó "Ai mời đến mặt con mà đi? Không ư? Nếu vậy trông

con thật ngớ ngẩn khi nói con cũng muốn đi". Khi nó lại cất tiếng than, mẹ
kéo bím tóc của nó, nói "Im mồm đi," trước khi đưa cho tôi bức thư để đọc
nốt.

Tôi ngồi thẳng lưng, đối diện với mẹ và đọc thật diễn cảm "Gia đình

nhà trai đề nghị gặp gỡ anh chị và cháu tại cửa hiệu của nhà ta ở Bắc
Kinh". Tôi dừng lại mỉm cười với Cao Linh. Tôi chưa từng đặt chân đến
cửa hiệu, kể cả nó. "Như vậy", tôi tiếp tục "nếu có chuyện gì bất như ý thì
sẽ không có sự ồn ào đáng tiếc nào đối với cả hai bên gia đình. Nếu hai gia
đình đồng ý về một cuộc hôn phối thì đó sẽ là một ơn huệ của thánh thần
ban cho gia đình ta mà em không có lợi lộc gì hết".

"Không lợi lộc gì!" mẹ nói với một cái nhăn mũi "chỉ có thật nhiều

quà thôi".

Phần tiếp theo của lá thư như thế này "Một đứa con dâu hiếu thảo rất

là khó tìm, em chắc chị đồng ý với em. Có lẽ chị vẫn nhớ đứa con dâu thứ
hai của em? Em rất xấu hổ thừa nhận rằng hoá ra nó lại là một đứa vô tình.
Hôm nay nó gợi ý rằng có lẽ người vú nuôi của con gái chị không nên tháp
tùng con bé đến Bắc Kinh. Nó nói rằng nếu một người nhìn thấy hai người
bên nhau, anh ta sẽ chỉ nhớ là bị kinh hoàng về cái vẻ gớm ghiếc của người
đầy tớ mà không ghi nhận vẻ đẹp của cô thiếu nữ. Em đã bảo nó nói bậy.
Nhưng khi viết lá thư này em nhận thấy thật là bất tiện khi sắp xếp chỗ ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.