CON GÁI THẦY LANG - Trang 229

khác vì tiền thôi. Chẳng bao lâu bà ta sẽ bốc mùi thối hoắc như cái lỗ đít
của bà ấy.

Sau đó dì Báu đưa cho tôi một lá thư mà tôi có nhiệm vụ đưa cho Cao

Linh để nó có thể đọc cho mẹ tôi nghe. Tôi gật gù vâng dạ, nhưng ngay khi
ra khỏi phòng tôi tấp vào một góc đứng đọc "Ngoài chuyện tên bay đạn lạc
trên đường đi, không khí trong mùa hè cũng chứa đầy vi trùng gây bệnh. Ở
Bắc Kinh có những căn bệnh mà chúng ta chưa từng bị nhiễm ở đây, những
căn bệnh có thể chui qua lỗ mũi và trú ở ngón tay của Lưu Linh. Thật may,
tôi biết các phương pháp trị những căn bệnh này để giúp Lưu Linh không
mang bệnh về nhà…"

Khi dì Báu hỏi tôi đã mang lá thư cho mẹ chưa, tôi làm cho mặt tôi và

tim tôi trở thành một bức tường đá. "Rồi" tôi nói dối. Dì Báu thở dài, nhẹ
nhõm. Đó là đầu tiên dì tin một lời nói dối của tôi. Tôi tự hỏi có cái gì trong
dì đã thay đổi khiến dì không còn cái trực giác cho biết tôi nói thật hay nói
dối. Hoặc chính là vì tôi đã thay đổi?

Đêm hôm trước ngày tôi ra đi, dì Báu đứng trước mặt tôi với lá thư mà

tôi đã vo viên và nhét vào trong túi quần. Điều này có nghĩa là gì? Dì chộp
cứng tay tôi.

"Để cho tôi yên" tôi chống cự. "Bà không thể bảo tôi làm cái này cái

kia nữa".

Con nghĩ con khôn ngoan lắm hả? Con chỉ là một con bé ngu ngốc

thôi.

"Tôi không ngu. Tôi không cần bà nữa".

Nếu con có đầu óc thì con có thể không cần đến ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.