CON GÁI THẦY LANG - Trang 230

"Bà muốn giữ chặt tôi ở đây để bà không mất đi địa vị trong nhà này".

Khuôn mặt dì xạm lại như thể dì bị nghẹt thở. Địa vị! Con nghĩ ta ở lại

đây chỉ vì cái địa vị thấp hèn làm đầy tớ cho con sao? Trời ơi! Tại sao tôi
vẫn còn sống để nghe con bé này nói những lời này!

Cả hai chúng tôi đều thở hổn hển. Và tôi hét vào mặt dì những điều tôi

thường nghe mẹ tôi và các bà thím nói với nhau "Sở dĩ bà còn sống sót
được là do gia đình này quá tốt, quá nhân đức đã thương hại bà, cứu sống
bà. Đáng lý chúng tôi chẳng cần phải làm thế. Chú Út đã không nên cố
công cưới bà. Chỉ đem lại bất hạnh thôi, đó là lý do chú bị con ngựa đá
chết. Ai cũng biết thế". Cả thân hình dì đổ sụp xuống, tôi nghĩ là dì biết tôi
nói đúng. Lúc ấy tôi thương hại dì cũng như thương hại những kẻ ăn mày.
Tôi tránh cặp mắt dì. Tôi cảm thấy cuối cùng tôi đã trưởng thành và dì đã
mất đi ảnh hưởng đối với tôi. Cứ như thể con người cũ của tôi quan sát con
người mới, thán phục sự thay đổi nơi tôi.

Sáng hôm sau dì Báu không giúp tôi sửa soạn quần áo. Dì cũng không

chuẩn bị bữa trưa để tôi mang đi ăn đường. Dì chỉ ngồi ở đầu giường, một
mức không chịu nhìn tôi. Mặt trời còn chưa mọc lên cao nhưng tôi có thể
thấy đôi mắt dì đỏ ké và sưng húp. Tim tôi hơi nhói lên nhưng quyết tâm
của tôi vững như bàn thạch.

Hai giờ trước khi trời sáng, ông Vệ đến nhà trên chiếc xe lừa với

những lồng chứa rắn mang đến cho tiệm thuốc. Tôi trùm khăn để tránh ánh
nắng mặt trời chói chang . Khi tôi trèo lên xe ngồi cạnh ông, mọi người đều
đứng ở ngoài cổng tiễn tôi đi chỉ trừ dì Báu. Thậm chí Cao Linh cũng ra
với khuôn mặt chưa kịp rửa "Mang về cho em một con búp bê nhé" nó hét
lên. Ở tuổi mười ba, nó vẫn còn là một đứa trẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.