cao". Ông vẫy về một dãy các nghiên mực trang trí với những hoạ tiết hoa
mẫu đơn hoặc cành cây trúc "Các con số của ông sẽ nhân lên gấp đôi trong
khi những cành trúc bao quanh tâm hồn thanh tĩnh của ông".
Trong khi nghe ông nói những điều trên, dì Báu lại quay về trong tâm
trí tôi. Tôi nhớ dì đã dạy tôi biết bao điều rằng ngay cả mực viết cũng có
mục đích và ý nghĩa của nó. Mực tốt không dễ dàng đổ ngay từ trong bình
ra nhé. Bạn sẽ không bao giờ trở thành một nghệ sĩ nếu bạn không lao động
với một ý chí thật sự. Đó là vấn đề với loại mực hiện đại pha sẵn ở trong lọ.
Bạn chẳng phải nghĩ ngợi gì. Bạn chỉ đơn giản viết ra những điều nổi lều
phều trong óc bạn. Mà cái gì nổi trên mặt ao nếu không phải là bọt, váng, lá
úa, trứng muỗi. Nhưng khi bạn phải cặm cụi mài thỏi mực vào một nghiên
mực thì ấy là bước đầu tiên bạn thanh lọc suy nghĩ trong đầu và tình cảm
trong tim. Bạn tự thúc đẩy và hỏi bản thân, ý định mình là gì? Cái gì trong
tim mình hoà với óc mình?
Tôi nhớ lại điều này, tuy vậy cái ngày trong hiệu mực tôi nghe cha nói
và lời lẽ của ông trở nên quan trọng hơn bất cứ suy nghĩ nào của dì Báu,
quan trọng hơn lắm lắm ấy. "Xin ông vui lòng nhìn đây" cha tôi nói với ông
khách và tôi chăm chú nhìn. Cha tôi cầm lên một thỏi mực xoay nó trong
ánh sáng "Ông thấy chưa ạ? Màu rất chuẩn, đen sắc tím, không nâu, không
xám như các loại mực rẻ tiền ông mua ở ngoài phố. Còn bây giờ xin ông để
ý nghe." Và tôi nghe thấy một tiếng động vừa thanh vừa trong như tiếng
một cái chuông bạc nhỏ. "Thanh bổng của nó cho ông biết là sắc đen của
nó thật tuyệt, mịn màng như bờ bên bồi của những dòng sông xưa. Còn mùi
của nó – ông có thể cảm thấy có một sự cân bằng giữa độ cứng và sự mềm
mại, giữa âm thanh và mùi hương của mực không ạ? Đắt tiền ư? Bất cứ ai
thấy ông dùng loại mực này cũng biết rằng nó xứng đáng với cái giá ấy".
Tôi rất hãnh diện khi nghe cha nói về mực của gia đình tôi như thế.
Tôi khịt mũi hít vào phổi làn không khí nóng sực nức mùi hương liệu và
long não.