CON GÁI THẦY LANG - Trang 283

Tôi thường tự hỏi, tại sao một người xa lạ lại có thể yêu một người mà

họ không hề quen biết? Mẹ và cha bao giờ cũng kể như là người xa lạ đối
với tôi. Nhưng họ không yêu thương tôi. Với họ tôi không còn hiện hữu
nữa. Còn lời hứa của Cao Linh sẽ đến tìm tôi? Nó có cố tìm tôi không? Tôi
không dám chắc đâu.

Một buổi chiều, sau khi tôi đã ở trại được hai năm, cô Grutoff đưa cho

tôi một lá thư. Tôi nhận ra tuồng chữ của ai ngay lập tức. Đó là giờ trưa và
phòng sinh hoạt chung rất ồn ào, vậy mà tôi trở nên điếc đặc. Các cô gái
chung quanh tò mò muốn biết thư viết gì và ai viết. Tôi chạy trốn khỏi bọn
chúng, giữ gìn kho báu của tôi như một con chó đói. Tôi vẫn còn giữ nó và
đây là nội dung:

"Chị thân yêu nhất trên đời, tha thứ cho em vì đã không viết thư sớm

hơn, tuy không ngày nào trôi qua mà em không nghĩ đến chị. Nhưng em
không thể viết cho chị. Ông Vệ không bảo cho em biết ông đưa chị đi đâu.
Cả mẹ cũng vậy. Cuối cùng tuần trước em nghe được ở ngoài chợ là các
hầm mỏ ở đồi Xương rồng lại tấp nập trở lại, rằng các nhà khoa học người
Mỹ và người Hoa sống ở một tu viện cũ cùng với bọn trẻ trong trường mồ
côi. Lần kế tiếp gặp chị dâu cả, em hỏi "Em không biết Lưu Linh có gặp
những người làm khoa học không, vì chị ấy sống cạnh họ mà". Thế là chị
dâu đáp "Chị cũng tự hỏi như thế". Như vậy em biết được chị ở đâu.

Mẹ vẫn khoẻ nhưng bà than vãn là lúc nào cũng bận rộn và ngón tay

của bà bao giờ cũng đen thui. Mọi người vẫn đang làm việc hết sức mình
để gầy dựng lại hiệu mực đã làm mồi cho ngọn lửa. Cha và các chú đã xây
lại cửa hàng ở Bắc Kinh. Họ vay tiền và gỗ lạt của ông Trương chủ trại
hòm, người bây giờ làm chủ hầu hết công việc của nhà ta. Họ nhận được
một phần công việc làm ăn khi em lấy Trương Phú Nam, người con trai thứ
tư mà chị đã đính hôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.