CON GÁI THẦY LANG - Trang 291

Đạo

Cái đêm đầu tiên Khải Tĩnh và tôi thử cái niềm vui bị cấm đoán ấy là

một đêm mùa hè, trăng sáng vằng vặc. Chúng tôi chui vào một gian nhà
kho ở cuối một hành lang bỏ hoang, cách xa tai mắt của mọi người. Tôi
không xấu hổ cũng không có cảm giác tội lỗi. Tôi cảm thấy mình trinh
nguyên, tươi mới như thể tôi bơi lên thiên đường và bay qua các ngọn sóng.
Nếu đó là một số phận đen tối thì cứ để nó xảy ra đi. Tôi là con gái của dì
Báu, một người đàn bà cũng không thể kiềm chế được ham muốn của mình
nên đã để cho tôi ra đời. Sao có thể là xâu xa được khi làn da trên lưng
Khải Tĩnh thật mịn màng, thật ấm áp, thật thơm tho? Có phải là số mệnh
khi tôi cảm thấy đôi môi của chàng lướt trên cổ tôi? Khi chàng cởi nút áo
phía sau và để nó rơi xuống sàn là lúc tôi bị huỷ hoại, là lúc tôi hồi sinh.
Rồi khi quần áo tôi lần lượt rơi xuống tôi cảm thấy mình càng lúc càng
sáng lên và càng tối đi. Anh và tôi là hai cái bóng đen và nhỏ cuộn vào làm
một, yếu và mạnh, không trọng lượng, bay bổng và chẳng quan tâm đến bất
cứ ai – cho đến khi tôi mở mắt và thấy cả chục người đang quan sát chúng
tôi.

Khải Tĩnh bật cười "Không, không, họ không phải là người thật." Anh

đập vào một cái. Đó là bức tranh về cảnh tượng địa ngục bây giờ đã được
cải tạo thành ngày Giáng Sinh vui vẻ.

"Họ giống như là khán giả của một vở kịch tồi" tôi nói "chẳng có vẻ gì

là hài lòng". Đó là Đức Mẹ Mary với cái miệng gào thét, những người chăn
cừu với cái đầu nhọn hoắt và chúa Hài đồng, người có đôi mặt lồi ra như
mắt ếch. Khải Tĩnh trùm cái áo của tôi lên đầu Đức mẹ Mary, che mặt cha
Joseph bằng cái váy của tôi, trong khi Chúa Hài đồng nhận một vật còn nhỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.