CON GÁI THẦY LANG - Trang 296

"Quân Tưởng bắt anh Hai đi lính năm năm về trước. Tất cả bọn con

trai cùng tuổi anh đều phải đi. Còn anh Ba thì bỏ trốn gia nhập quân cách
mạng hai năm sau đó. Các con của chú Lớn cũng đi theo, thế là chú từ con,
bảo rằng cả ba đứa đừng vác mặt về nhà nữa. Mẹ không nói chuyện với chú
cho đến khi Mặt trận Thống nhất được thành lập, chú xin lỗi mẹ nói rằng
bây giờ chuyện ai ở phe này, phe nọ không còn quan trọng nữa".

"Thế còn mẹ, sức khoẻ như thế nào?"

"Chị nhớ tóc mẹ đen như thế nào không? Bây giờ thì nó như râu ông

già, trắng xoá và cứng queo. Mẹ không còn nhuộm tóc nữa."

"Cái gì? Chị nghĩ là tóc đen tự nhiên do làm việc với mực chứ".

"Đừng có ngớ ngẩn. Tất cả mọi người đều nhuộm tóc. Cả cụ Cố và

các thím. Có điều bây giờ mẹ không quan tâm đến hình thức bên ngoài nữa.
Mẹ than là đã hai năm nay mẹ bị mất ngủ. Bà bị ám ảnh là những người
thuê nhà đêm đêm đến ăn trộm đồ trong nhà ta, và sắp xếp lại vị trí đồ đạc
trong nhà. Bà cũng tin rằng hồn ma dì Báu quay lại nhà cầu. Bà không thể
đi cầu được bình thường. Phân quá cứng, đó là lý do tại sao bụng bà phồng
tướng như trái bầu mùa hè". "Thật là đáng buồn!" mặc dù mẹ là người đã
đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi cũng chẳng vui khi nghe những khó khăn của bà.
Có lẽ ở một nơi nào đó trong tôi vẫn còn sống cái cảm nghĩ bậc cha mẹ đó
vẫn là bậc sinh thành của tôi.

"Còn hồn ma dì Báu thì sao? Vẫn quay về à?"

"Không một tiếng kêu, không một tiếng khóc than, một điều thật lạ

bởi vì ông pháp sư trừ tà ấy hoá ra là một kẻ mạo danh, chẳng là thầy tu
thầy tiếc gì. Ông ta có vợ và ba con, một đứa đóng vai người phụ lễ. Họ
cũng dùng đúng cái lọ dấm ấy để bắt ma, cứ mở ra rồi lại niêm phong lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.