CON GÁI THẦY LANG - Trang 306

Ngày hôm sau, chúng tôi đi thăm gia đình hai họ. Chúng tôi đi đến hai

phòng ở hai đầu hành lang nơi thầy giáo Phan sống. Tôi vái chào và mời
ông dùng trà, gọi ông là "phụ thân", và tất cả chúng tôi cùng cười vì lối
xưng hô trịnh trọng ấy. Sau đó Khải Tĩnh và tôi đến cái bàn thờ nhỏ mà tôi
lập lên với cái ảnh dì Báu lồng khung kính. Tôi cũng dâng trà lên dì rồi
thắp một nén nhang. Khải Tĩnh gọi dì là "mẫu thân" và hứa sẽ chăm sóc
cho tôi suốt đời, cũng như toàn thể gia đình tôi kể cả các vị tổ tiên xa xưa.
"Con bây giờ cũng là người trong một nhà" anh hứa.

Bỗng tôi cảm thấy một hơi thở giá lạnh phà vào cổ. Cái gì thế nhỉ? Tôi

nghĩ đến vị tổ tiên chết ở Hàm Khỉ - Đó có phải là duyên do không? Tôi
nhớ đến những miếng xương không bao giờ được trả về chỗ cũ, lời nguyền.
Cái ký ức này có ý nghĩa gì?

"Chẳng làm gì có cái gọi là lời nguyền đâu" sau này Khải Tĩnh bảo tôi.

"Đó chỉ là những chuyện dị đoan, chỉ gây nên những nỗi sợ không cần
thiết. Lời nguyền chỉ là những lo lắng mà em không rũ bỏ được".

"Nhưng dì Báu đã bảo em thế, mà bà là người thông minh mẫn tiệp".

"Bà là người tự học, chỉ tiếp thu những tư tưởng cổ hủ. Bà không có

cơ hội học hành và tiếp xúc với khoa học, không đi học đại học như anh".

"Nếu vậy sao cha em chết? Sao dì Báu chết?"

"Cha em chết là vì một tai nạn. Mẹ em tự vẫn. Em chả nói thế là gì".

"Nhưng tại sao ông trời lại để cho những chuyện đó xảy ra?"

"Không có ông trời. Chuyện ấy xảy ra chẳng có lý do gì".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.