CON GÁI THẦY LANG - Trang 322

đóng, và mặc dù tình hình có tạm lắng xuống chúng tôi cần chờ đợi tin tức
của họ. Tàu hoả không chạy và sẽ nguy hiểm cho chúng tôi nếu bi kẹt
nhiều ngày chờ đợi ở những thành phố khác nhau trên đường chạy loạn.
Thầy Phan, cân nhắc thời gian biểu cho sự ra đi của các nhóm, đầu tiên là
nhóm của má Hoàng, người có thể nói lại cho chúng tôi về cuộc hành trình,
sau đó là nhóm của bốn học sinh lớn, rồi của vợ bác đầu bếp, cô giáo
Hoàng, bác đầu bếp, Cao Linh, tôi, chị Dư và cuối cùng là thầy Phan.

"Tại sao cha lại đi sau cùng?" tôi hỏi ông.

"Vì cha là người biết sử dụng sóng vô tuyến".

"Cha có thể dễ dàng dạy lại con" tôi nói.

"Và con nữa" Chị Dư và Cao Linh cùng nói.
Chúng tôi cãi nhau, thi đua tỏ ra mình can đảm hơn. Mà khi làm thế

chúng tôi phải trở nên không tốt với nhau và chỉ trích lẫn nhau. Mắt của
thầy Phan kém nếu bị bỏ lại một mình sẽ rất nguy hiểm. Chị Dư nặng tai.
Cao Linh thì chân lại bị đau, đó là chưa kể nỗi sợ ma làm cho cô đi sai
đường. Rất nhiều sự bất cập đối với tôi, nhưng rốt cuộc tôi được phép đi
sau cùng, tạo cho tôi một khoảng thời gian còn lâu hơn để chăm sóc ngôi
mộ Khải Tĩnh.

Bây giờ thì tôi phải thú nhận là tôi đã hoảng sợ như thế nào vào những

ngày cuối cùng. Tôi chịu trách nhiệm trông nom bốn đứa con gái 6 tuổi, 8
tuổi, 9 tuổi và 12 tuổi. Trong khi vẫn cảm thấy thoải mái khi nghĩ đến tự
sát, tôi lại rất hốt hoảng về nỗi bị giết. Trong khi mỗi một nhóm rời đi, trại
mồ côi lại trở nên rộng hơn và tiếng bước chân vang lên to hơn. Tôi sợ bọn
Nhật kéo đến t`im ra chiếc đài rồi buộc tội tôi là gián điệp và hành hạ tôi.
Tôi bôi đất cát lên mặt mấy đứa trẻ bảo chúng nếu bọn Nhật tới thì chúng
phải cào đầu và gãi sồn sột luôn tay giả là có rận. Hầu như giờ nào tôi cũng
cầu Chúa và Phật Thích Ca, ai nghe lời cầu nguyện của tôi cũng được. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.