CON GÁI THẦY LANG - Trang 331

đến, nơi anh đợi chờ tôi. Tôi biết điều này không có thực nhưng vẫn le lói
trong tôi một hy vọng là tôi có thể tìm thấy hạnh phúc vẫn còn trốn khỏi tôi
nấp ở đâu đó. Tôi có thể rũ bỏ lời nguyền và xuất thân đau đớn của tôi.

Lúc ấy tôi nghe Cao Linh tuyên bố "Thầy Phan sẽ đi. Thầy là người

lớn tuổi nhất, nhiều kinh nghiệm nhất". Cô nhanh nhảu đưa ra một đề
xuất vì thế tôi biết cô rất muốn đi. "Kinh nghiệm về cái gì kia chứ?" Thầy
hỏi. "Tôi sợ rằng tôi sẽ chẳng giúp đỡ được ai. Một người già cả mù loà
như tôi chẳng đọc được và chẳng viết được gì bằng đôi tay run rẩy thế này.
Vả lại sẽ không thích hợp nếu một người đàn ông đi chung với một người
đàn bà. Nếu cô ấy cần giúp đỡ lúc đêm hôm thì sao?"

"Chị Dư vậy" Cao Linh nói tiếp. "Chính là chị. Chị khôn ngoan có thể

vượt qua bất cứ trở ngại nào". Một đề cử nữa! Cao Linh nóng lòng muốn đi
biết chừng nào, cô nói thế để có người nói cô mới là người đáng ra đi.

"Nếu người ta không đạp lên tôi trước" chị Dư nói. "Đừng có vớ vẩn.

Ngoài ra tôi không muốn rời Trung Hoa. Nói thật lòng, trong khi tôi tràn trề
tình yêu Thiên Chúa dành cho cô Grutoff và những người bạn ngoại quốc,
tôi không quan tâm đến những người Mỹ khác. Chiến tranh hay không thì
tôi cũng chỉ muốn ở lại Trung Quốc thôi".

"Vậy thì Lưu Linh nên đi" Cao Linh lại nói.

Tôi nên làm gì? Tôi phải lý sự. "Tôi không bao giờ rời xa cha già hay

là Cao Linh".

"Không, không, không. Con không cần một ông già bên cạnh", tôi

nghe cha chồng tôi phản đối. "Cha muốn nói rằng cha có thể tục huyền.
Phải, cha nói thật đấy. Cha biết con nghĩ gì. Thần thánh đang cười và cả
cha nữa cũng tự cười mình".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.