CON GÁI THẦY LANG - Trang 354

"Tại sao anh lại nói thế?"

"Em có vẻ - ồ, anh không biết nữa – xa cách, có thể là giận dữ nữa".

"Em đang rất căng thẳng. Tuần trước em đã thấy tình trạng của bà vô

cùng nghiêm trọng như thế nào, và điều này làm em hoảng sợ. Bà đang ở
tình trạng hết sức nguy hiểm còn tệ hơn là em nghĩ nữa. Em nhận ra là bệnh
của bà đã bị lâu hơn là em tưởng. Có thể bà đã mắc phải cách đây sáu, bảy
năm rồi. Em không hiểu tại sao mình lại không nhận ra".

"Vậy việc em quyết định về sống với mẹ không có nguyên nhân gì từ

hai người chúng ta?"

"Không" Ruth nói giọng quả quyết. Rồi với một giọng nhẹ nhàng hơn,

cô nói "Em không biết". Rồi sau một quãng lặng dài hơn, cô nói thêm "Em
nhớ có lần anh yêu cầu em phải làm gì với mẹ của em. Và điều đó làm em
hơi giật mình. Phải. Em sẽ phải làm cái gì đây? Em cảm thấy mọi cái tuỳ
thuộc vào mình em. Em cố gắng giải quyết một cách tốt nhất, và đấy mọi
việc là như vậy. Có thể việc em dọn đi có một cái gì ảnh hưởng đến chúng
ta, nhưng bây giờ thì nếu có bất cứ điều gì không hay xảy ra giữa hai người
thì đó cũng chỉ là một điều xấu thứ hai đứng sau những chuyện xảy ra với
mẹ em. Đó là tất cả những gì mà em biết được vào lúc này".

Trông Art có vẻ hoang mang. "Thôi được, khi nào em cảm thấy sẵn

sàng nói…" giọng anh lạc đi có vẻ rằng khổ sở, làm Ruth cảm thấy cô gần
như phải cố trấn an anh là không có chuyện gì không ổn hết.

Bà Lưu Linh cũng có vẻ nghi ngờ lý do Ruth dọn đến sống với bà. "Có một
người đặt hàng con viết một cuốn sách cho trẻ con với những hình minh
hoạ các con thú", Ruth nói. Bây giờ cô đã quen với việc nói dối mà không
có cảm giác áy náy. "Con hy vọng mẹ sẽ giúp con vẽ hình, mà nếu mẹ đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.