CON GÁI THẦY LANG - Trang 355

ý thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn nên con đến ở đây cùng với mẹ, ít ồn ào
hơn".
"Bao nhiêu con thú? Loại nào?" Bà Lưu Linh háo hức như một đứa trẻ
chuẩn bị đi chơi vườn thú.

"Bất cứ cái gì chúng ta cần. Có lẽ mẹ sẽ vẽ cái gì, theo phong cách

Trung Quốc ấy."

"Được rồi" Mẹ cô có vẻ rất sung sướng với cái viễn cảnh có một đóng

góp quan trọng cho thành công của con gái. Ruth thở dài, cảm thấy nhẹ
lòng nhưng lại buồn. Tại sao cô chưa bao giờ yêu cầu mẹ cô làm việc này?
Lẽ ra cô phải làm như thế trong khi đầu óc mẹ cô vẫn còn sáng suốt, cánh
tay vẫn còn vững vàng. Cô thấy nhói trong tim khi chứng kiến cảnh mẹ cô
cố hết sức để trở nên siêng năng, kiên trì trong công việc của mình. Thật dễ
dàng làm cho mẹ cô hạnh phúc. Bà Lưu Linh thực ra chỉ muốn được trở
nên quan trọng, với tư cách là một người mẹ.

Hàng ngày cô lại bàn làm việc của bà bỏ ra 15 phút để mài mực cho

mẹ. Thật may là có nhiều bức tranh có chủ đề quen thuộc mà bà đã vẽ
nhiều lần cho những bức tranh cuộn – cá, ngựa, mèo, khỉ, vịt – và bà lại tái
hiện lại chúng cùng những đặc tính của chúng từ ký ức nhiều lần bị tổn
thương. Kết quả là những bức tranh có bị run tay tuy vẫn nhận ra cái bút
pháp mà bà đã từng thể hiện một cách rất tuyệt vời. Nhưng vào những lúc
bà vẽ những gì không quen thuộc thì tay bà nguệch ngoạc cùng một lúc với
sự rối trí của bà và Ruth cũng mất tinh thần như mẹ, tuy cô cố không để lộ
ra. Mỗi lần bà Lưu Linh vẽ xong một bức tranh, cô khen ngợi nó và mang
đi ngay rồi gợi ý vẽ một con thú mới.

"Hà mã à?" Bà Lưu Linh bối rối khi nghe từ này. "Tên tiếng Hoa của

nó là gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.