CON GÁI THẦY LANG - Trang 356

"Không sao, quên đi mẹ." Ruth nói "Còn một con voi thì sao? Mẹ biết

đấy. Một con voi với cái vòi rõ dài và đôi tai rõ to".

Nhưng bà Lưu Linh vẫn cau mày "Tại sao con lại bỏ cuộc? Cái gì khó

mới có giá trị chứ? Con hà mã ấy, trông nó như thế nào? sừng ở ngay đàng
trước à?" Bà bảo, đập tay vào trước trán.

"Đó là con tê giác. Con này cũng hay lắm. Vậy thì vẽ một con tê giác

đi".

"Không vẽ hà mã nữa à?"

"Mẹ đừng lo lắng về chuyện đó nữa".

"Mẹ không lo. Con lo lắng thì có. Mẹ thấy rõ. Nhìn mặt con kìa. Con

đâu có giấu mẹ được. Mẹ biết, mẹ là mẹ con. Được, được, con không lo
lắng về con hà mã nữa. Mẹ lo cho con. Sau này khi mẹ nhớ ra mẹ sẽ bảo
con, con sẽ vui thôi. Thế được chưa? Đừng khóc nữa nghe".

Mẹ cô rất có ý thức giữ yên lặng mỗi khi cô làm việc. "Học hành dữ

ha," bà thì thầm. Nhưng nếu Ruth ngồi xem tivi như bà Lưu Linh vẫn
thường làm thì bà cho là cô chẳng có việc gì quan trọng hơn để làm. Mẹ cô
sẽ nói huyên thuyên về dì Cao Linh, thay đổi những bất công ghê gớm mà
người em ruột đã làm với bà trong những năm qua. "Dì ấy muốn mẹ đi
hưởng tuần trăng mật ở Hawaii. Mẹ mới hỏi, tiền đâu mà đi? Tiền an sinh
xã hội của tôi chỉ có 750 dollars. Dì ta bảo mẹ, chị keo kiệt quá! Mẹ bảo
không phải là keo kiệt mà là nghèo. Mẹ không phải là một bà quả phụ giàu
có. Hừm! Dì ấy quên rằng dì đã từng muốn cưới cha con. Rồi lại bảo mẹ
lúc cha con chết là, may quá, dì đã chọn người em…." Đôi khi Ruth nghe
những điều này với một vẻ thích thú, cố xác định xem câu chuyện của bà
Lưu Linh thay đổi như thế nào mỗi lần kể lại, có cảm giác nhẹ nhõm khi bà
lập lại chính xác một câu chuyện nào đó. Nhưng những lần khác Ruth cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.