CON GÁI THẦY LANG - Trang 359

quan tâm của mẹ. Điều mà bà Lưu Linh nói về Art không hoàn toàn chính
xác tuy vậy bà đã ghép từng mảnh vỡ của con tim lại đúng như cái sự thật
mà Ruth cảm thấy là cô giống như một người thừa, người ở lại cuối hàng
chờ đợi được quan tâm. Có một sai lầm tệ hại nào đó đã xảy ra giữa Art và
cô. Cô cảm thấy điều này đặc biệt rõ trong cuộc chia tay thử thách giữa hai
người – không phải là chính nó. Cô đã nhìn rõ hơn thói quen của cảm xúc,
sự cố gắng của cô để thích hợp với anh ngay cả khi anh không cần cô. Một
lần cô đã nghĩ rằng sự đánh giá này đúng cho mọi cặp đã cưới nhau hoặc
chưa, phải, dấn sâu hay không là có cả một sự lưỡng lự cần thiết. Nhưng
mà Art có cố gắng để khớp với cô không? Nếu có thì cô cùng không biết
điều đó đã diễn ra như thế nào. Và bây giờ khi họ sống xa nhau cô cảm
thấy mình không còn trọng lượng, không có một mối dây gì ràng buộc. Một
điều mà cô đã có, một tiên cảm là cô sẽ trải qua khi cô mất mẹ. Bây giờ cô
muốn bám lấy mẹ cô như thể bà là kho báu của đời mình.

"Điều làm mình khó nghĩ là mình không cảm thấy cô đơn hơn khi

không có Art", cô bảo Wendy qua điện thoại "Mình cảm thấy là mình nhiều
hơn".

"Cậu có nhớ bọn con gái không?"

"Không nhiều lắm, ít nhất thì cũng không nhớ những tiếng chí choé và

cái sinh lực dồi dào của chúng. Cậu có nghĩ là cảm xúc của mình đã chết
rồi hay một cái gì đại loại thế không?"

"Mình nghĩ cậu mệt mỏi quá thôi".

Một tuần hai lần Ruth và mẹ cô đi đến Vallejo Street để ăn tối. Trong

những ngày này cô kết thúc mọi việc sớm hơn và đi mua thực phẩm. Vì cô
không muốn để mẹ ở một mình cô mang cả bà đi theo. Trong khi họ mua
bán, bà Lưu Linh ca cẩm về giá cả của mỗi mặt hàng, hỏi xem Ruth có thể
đợi được đến lúc nó rẻ hơn không. Một lần Ruth về nhà – ồ phải cô nhắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.