CON GÁI THẦY LANG - Trang 362

mù. Lần đầu tiên trong một thời gian dài, cô có cảm giác an lành.

Hết hai tháng, ông Tặng gọi điện cho Ruth. "Cô có chắc là không còn

giấy tờ gì để sót không?"

"Tôi sợ là không còn gì. Tôi đã dọn dẹp cả căn hộ của mẹ tôi, hết ngăn

tủ này đến ngăn tủ khác, hết phòng này đến phòng khác. Thậm chí tôi còn
phát ra bà giấu 100 đô dưới sàn nhà. Nếu còn cái gì khác nữa chắc chắn là
tôi đã tìm ra".

"Vậy thì tôi đã hoàn thành xong". Giọng ông có vẻ tiếc nuối "Ở đây có

một vài trang có mấy câu cứ viết đi viết lại nói rằng bà ấy lo sợ rằng bà đã
quên để nhiều thứ với nét chữ run run. Tôi nghĩ là những dòng chữ này mới
được viết. Điều này có thể làm cô rối trí. Tôi chỉ báo cho cô biết".

Ruth cảm ơn ông.

"Tôi có thể đến chỗ cô để giao lại công việc mà tôi đã hoàn tất

không?" Ông hỏi một cách trịnh trọng. "Điều đó có phải lẽ không ạ?"

"Sợ rằng lại làm phiền ông quá".

"Đó là một vinh dự cho tôi. Thành thật mà nói, tôi rất muốn gặp mẹ

cô. Sau khoảng thời gian đọc từng chữ của bà, ngày và đêm, tôi có cảm
giác tôi biết bà như một người bạn cũ mà lại nhớ bà nữa".

Ruth ngăn ông "Mẹ tôi không còn là người đã viết ra những dòng ấy
đâu…"

"Có thể…nhưng một khía cạnh nào đó tôi nghĩ bà ấy vẫn thế".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.