CON GÁI THẦY LANG - Trang 399

thì có nghĩa là dì. Và Bảo bảo mẫu thành ra dì Báu. Dì nghĩ là dì Báu đã
dạy mẹ con nói và viết theo nghĩa này. Đặc biệt hơn".

"Vậy tên thật của bà là gì? Mẹ con không thể nhớ ra được và điều này

làm bà buồn ghê gớm".

"Dì cũng không nhớ…Thực ra thì dì không biết".

Tim Ruth thót lại. bây giờ thì cô biết là cô sẽ không bao giờ biết.

không có ai trên đời này biết tên thật của bà ngoại cô. Bà đã tồn tại, nhưng
lại không có một cái tên, cái chính yếu trong sự tồn tại của bà đã biến mất,
không thể liên hệ tới một khuôn mặt, neo vào một gia đình nào hết.

"Tất cả mọi người trong nhà gọi bà là Bảo mẫu" bà Cao Linh tiếp tục

"cũng có nhiều biệt danh vì khuôn mặt xấu xí của bà. Gỗ Cháy, Miệng
Xoắn, đại loại như vậy. Mọi người không có ý xấu, chỉ là một trò đùa
thôi..Nhưng bây giờ nghĩ lại dì thấy mọi người ác, rất ác. Thật là tồi tệ!"

Thật đau lòng cho Ruth khi nghe điều này. Cô cảm thấy nghẹn ngào

nơi cổ. Cô muốn có thể nói về người phụ nữ này – bà ngoại của cô – ở thì
quá khứ, về cái điều mà bà ngoại cô quan tâm, rằng cô cũng như mẹ cô –
bà Lưu Linh đều muốn biết xương của bà nằm lại ở đâu. "Nhà ở làng Hằng
Tâm vẫn còn chứ ạ?" Ruth hỏi.

"Hằng Tâm ư? Ồ, con muốn nói làng của chúng ta – dì chỉ nhớ cái tên

cũ." Bà Cao Linh đánh vần. "Tiên Tâm", phải, dì đoán là nó được gọi như
thế. Trái tim bất tử, một cái gì như thế đấy. Dù sao thì nhà cũng không còn
nữa. Anh trai dì, Tú Tú đã nói thế. Sau một mùa hạn hán, một mùa mưa lũ
dữ dội kéo đến. Đất cát từ trên núi trôi xuống dâng ngập kẽm núi làm sạt lở
hết. Nhà của chúng ta từ từ nứt ra rồi sập xuống. Đất sạt ngốn đi nhà sau
trước rồi đến cái giếng chi đến khi chỉ còn lại một nửa khu nhà. Nó vẫn còn
đứng được thêm vài năm nữa rồi vào năm 1972, ùm một cái đổ sập xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.