CON GÁI THẦY LANG - Trang 64

"Còn chuyện này nữa, mẹ cô quấy rầy tôi hàng trăm lần một ngày.

Điều này làm tôi muốn phát điên lên".

"Tôi sẽ nói chuyện với mẹ tôi ngay".

"Tôi hy vọng thế bởi vì tôi đang định gọi điện cho cảnh sát xin một cái

lệnh hạn chế".

Lệnh hạn chế? Ai là người điên ở đây?

"Tôi rất tiếc về những chuyện đã xảy ra", Ruth nói, nghĩ đến cuốn

sách mà cô giúp cho ra đời viết về sự phản chiếu cảm xúc của trẻ em.
"Chắc cô rất bất bình khi rõ ràng là cô chẳng làm việc gì sai trái…"

Điều này có tác dụng.

"Vậy thì được", Francine nói, biến vào trong nhà giống con cúc cu

trong chiếc đồng hồ Thụy Sĩ.

Ruth lấy chìa khoá mở cửa vào căn hộ của mẹ cô. Cô nghe bà Lưu

Linh kêu lớn "Sao trễ quá vậy?" Ngồi trên chiếc ghế bành nhung màu nâu
của mình, bà Lưu Linh trông giống hệt một đứa trẻ bồn chồn ngồi trong
ngai vàng. Ruth nhìn mẹ một cái nhìn bao quát để xem có phát hiện được
điều gì không ổn không, một cái co giật ở một bên mắt, chứng tê liệt nhẹ,
có thể chỉ ở một bên mặt. Chẳng có gì, vẫn chỉ là bà mẹ già của cô. Bà Lưu
Linh mặc một chiếc áo khoác len màu tím với một hàng nút màu vàng,
cùng cái quần đen ưa thích chùm kín gót của bà có kích thước bằng bốn cái
ống bơm màu đen. Tóc bà chải mượt ra sau và túm lại như Fia và Dory, chỉ
có điều bà cuộn cái đuôi ngựa lại thành một búi gọn gàng được làm dày
thêm với một cái độn tóc. Tóc bà nhuộm một màu đen huyền trừ chân tóc ở
phía gáy chỗ bà không thể nhìn thấy được mới có một màu nhôm nhoam
nửa đen nửa trắng. Nhìn xa nom bà trẻ hơn nhiều, chỉ khoảng 60 tuổi chứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.