CON GÁI THẦY LANG - Trang 65

không phải là 77 tuổi. Da dẻ của bà vẫn còn mịn màng và sáng bóng không
cần đến kem nền hoặc phấn. Bạn phải đứng cách bà nửa mét mới nhìn thấy
những nếp nhăn trên má. Không vết chân chim rõ hơn bên khoé miệng bây
giờ thường khắc sâu hơn, nhất là vào lúc này.

Bà Lưu Linh càu nhàu "Con nói bác sĩ đến lúc 1 giờ".

"Con nói cuộc hẹn là vào lúc 4 giờ".

"Không! Một giờ! Con đã nói thế mà. Thế là mẹ chuẩn bị sẵn sàng

nhưng con không đến".

Ruth cảm thấy máu chảy ra hết khỏi não cô. Cô cố dùng một chiến

thuật khác. "Thôi để con gọi cho bác sĩ coi chúng ta có thể đến lúc 4 giờ
không". Cô đi ra phía sau nhà nơi mẹ cô luyện thư pháp và vẽ tranh, đến
căn phòng trước đây khá lâu từng là của cô. Trên mặt bàn làm việc của mẹ
cô trải một tờ giấy dầu lớn. Mẹ cô bắt đầu viết một bài thơ rồi lại ngưng lại
ở giữa chừng. Cây cọ nằm trên tờ giấy, ngòi bút đã khô cứng lại. Bà Lưu
Linh không phải là người cẩu thả. Bà chăm sóc các cây bút lông bằng một
nghi lễ sùng tín, rửa ngòi bút bằng nước suối chứ không phải bằng nước
máy nếu không chất chlorine sẽ làm hư ngòi viết. Có lẽ bà đang viết dở
chừng thì ấm nước sôi và bà chạy đi làm việc. Có thể có chuông điện thoại
reo trước rồi lại có một việc gì đó tiếp theo. Nhưng đến lúc Ruth nhìn gần
hơn cô thấy mẹ cô cố gắng viết cùng một mẫu tự, viết đi viết lại, cứ mỗi lần
lại dừng ở một nét. Chữ gì vậy? mà tại sao mẹ cô dừng lại ở giữa chừng?

Khi Ruth lớn lên mẹ cô vẫn làm nghề phụ giảng cùng với một vài

nghề khác để tăng thêm thu nhập cho hai mẹ con cô, một trong những nghề
đó là viết thuê các bảng hiệu, bảng quảng cáo bằng hai thứ tiếng Hoa –
Anh. Bà viết bảng giá ngoài chợ và các tiệm kim hoàn ở Oaklahoma và San
Francisco, viết câu đối chúc phúc trong các dịp khai trương các nhà hàng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.