CON GÁI THẦY LANG - Trang 90

"Nó ngoan lắm, chẳng bao giờ than phiền cả".

"Bà cần phải đưa cháu đến bác sĩ. Bà hiểu không? đến bác sĩ".

"Được, được, đến khám bác sĩ".

Khi bà Lưu Linh đưa con đi, một cô giáo nói "Nhìn xem cô bé mới

can đảm làm sao! Thậm chí nó cũng không khóc nữa". Hai cô bé nổi tiếng
trong trường gửi cho Ruth một nụ cười thán phục. Chúng vẫy tay. Teresa
cũng ở đó, và Ruth tặng cô bé một nụ cười kín đáo, thoáng qua.

Trong chiếc xe hơi chở đến phòng khám bệnh, Ruth nhận thấy mẹ cô

yên lặng một cách khác thường. Bà không rời mắt khỏi Ruth và cô chờ đợi
những lời trách mắng nặng nề sẽ bật ra bất cứ lúc nào, Mẹ đã bảo con là
cầu trượt rất nguy hiểm cơ mà. Tại sao con không nghe lời mẹ? Con có thể
bị vỡ sọ làm đôi như một trái dưa hấu. Bây giờ thì mẹ sẽ phải làm việc
thêm giờ để trả tiền thuốc men. Ruth chờ đợi điều đó nhưng mẹ cô chỉ
thỉnh thoảng hỏi cô có đau không. Mỗi lần hỏi cô bé lại lắc đầu.

Khi bác sĩ kiểm tra cánh tay của Ruth, người mẹ hớp không khí giữa

hai hàm răng trong nỗi đớn đau ghê gớm và rên rỉ "Ái da, xin cẩn thận, cẩn
thận. Con bé đau lắm đấy!" Khi mọi việc đã xong xuôi, bà Lưu Linh nói
một cách tự hào "Thầu cô giáo, học trò tất cả đều rất xúc động. Lootie
không khóc, không than thở, chẳng có gì hết, chỉ im lặng".

Vào lúc họ về đến nhà thì nỗi kích động đã trôi qua, Ruth cảm thấy

đau nhói ở tay và đầu. Cô bé cố không khóc. Bà Lưu Linh đặt con lên chiếc
ghế bành bọc nhung và làm cho cô cảm thấy dễ chịu "Con có muốn mẹ nấu
cháo tấm cho con ăn không? Thế nhé. Nó sẽ giúp con thấy khoẻ hơn. Con
muốn ăn cà rốt muối cay không? Ăn một ít trong khi mẹ nấu ăn nhé?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.