CON GÁI THẦY LANG - Trang 92

"Tại sao chị không nói gì?" Sally hỏi, "có phải chị cũng bị vỡ miệng

không?"

"Phải," Billy nói "Có phải cú nhào lộn làm cho mày trở nên đần độn

hay một thứ gì đại loại như thế không?"

"Billy, không chọc chị ấy nữa," dì Gal can thiệp. "chị ấy đang nghỉ

ngơi. Chị ấy đau đến không thể mở miệng ra nói được".

Ruth tự hỏi không biết điều đó có đúng không. Cô nghĩ đến chuyện

phát ra một âm thanh khe khẽ thật khẽ để thậm chí không ai có thể nghe
thấy được. Nhưng nếu cô làm thế thì tất cả những gì tốt đẹp đang xảy ra có
thể biến mất. Họ sẽ cho là ổn và mọi việc lại trở lại như thường ngày. Mẹ
cô sẽ lại bắt đầu rầy la cô vì tội đểnh đoảng và không nghe lời.

Hai ngày sau tai nạn trên, Ruth hoàn toàn vô dụng, mẹ cô phải bón

cho cô ăn, mặc quần áo và tắm táp cho cô. Bà Lưu Linh bảo con gái "Há
miệng ra. Ăn một chút đi. Đặt tay lên đây. Cố giữ đầu cho thẳng trong lúc
mẹ chải tóc cho con". Thật là cảm giác dễ chịu tuyệt vời khi lại trở lại làm
một đứa bé, được yêu chiều và chẳng có lỗi gì cả.

Quay lại trường học, Ruth nhìn thấy một tấm biểu ngữ lớn treo ngay

trước cửa lớp "Chào mừng Ruth đã đi học lại!" Cô giáo Sondegard thông
báo rằng tất cả bọn con trai và con gái trong lớp đều góp một tay làm ra
tấm biểu ngữ đó. Cô để cho cả lớp vỗ tay hoan hô sự dũng cảm của Ruth,
trong khi cô bé chỉ cười ngượng nghịu. Trái tim cô muốn nổ tung trong
lồng ngực. Cô chưa bao giờ cảm thấy tự hào sung sướng như vậy. Cô ước
gì cô gãy tay trước đó từ lâu.

Trong bữa trưa, bọn con gái tranh nhau tặng cô những món đồ trang

sức chỉ có trong giấc mộng và chăm sóc cô như những cô hầu gái đầy kiên
nhẫn. Cô được mời mọc bước vào "lâu đài bí mật", một khu vực được đánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.