CON GÁI THẦY LANG - Trang 96

Bà Lưu Linh mỉm cười "Hà hà! Bây giờ con có thể nói chuyện bằng

cách này!"

Ngày hôm sau bà Lưu Linh mang một khay đựng trà đến trường đổ

đầy cát trong sân trường, ở đúng cái chỗ mà Ruth ngã gãy tay, vào khay. Cô
giáo Sondegard đồng ý để cho Ruth trả lời câu hỏi của cô theo cách này.
Vậy nên khi Ruth giơ tay trong giờ học và viết con số 7 lên cát, tất cả
những đứa trẻ trong lớp nhảy ra khỏi ghế ngồi chạy đến xem. Thế là Ruth
trở nên rất nổi tiếng. Cô nghe bạn bè nhốn nháo chung quanh. "Cho mình
thử một chút!"
"Mình, mình! Bạn ấy bảo mình có thể thử mà!" "Bạn phải dùng tay trái,
nếu không sẽ phạm luật!" "Ruth, cậu chỉ cho Tommy làm đi. Nó lóng
ngóng quá".

Bạn bè đưa trả cái đũa lại cho Ruth. Ruth dễ dàng viết thật nhanh

những câu trả lời bè bạn: Tay bạn còn đau không? Chút xíu thôi. Tôi có thể
chạm vào cái nẹp trên tay bạn không? Được. Rocky có yêu Betsy không?
Có. Tôi có được cái xe đạp mới trong dịp sinh nhật không? Có.

Chúng bạn đối xử với cô như thể cô là Helen Keller, một thiên tài

không để cho vết thương của cô cản trở việc cô chứng tỏ mình thông minh
như thế nào. Giống như Helen Keller, cô chỉ việc đơn giản là học hành
chăm chỉ hơn và có thể điều này sẽ khiến cô thông minh hơn, giàu nghị lực
hơn và được nhiều người hâm mộ. Thậm chí ngay ở nhà, mẹ cô cũng hỏi ý
kiến cô. "Con nghĩ gì?" cứ như là cô biết hết bởi vì cô phải viết câu trả lời
cho câu hỏi của bà trên cát.

"Cái món sữa đậu đông ăn thế nào con?" một đêm bà Lưu Linh hỏi.

Còn Ruth thì nhấm nhẳn: mặn quá. Cô chưa bao giờ nói một nhận xét chê
bai như thế về tài nấu nướng của mẹ cô trước đó, nhưng đó là điều mà mẹ
cô bao giờ cũng tự phê về món ăn bà nấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.