CON GÁI THẦY LANG - Trang 98

Ruth đặt cái đũa xuống.

Bà Lưu Linh vẫn còn thổn thức "Dì Báu, ôi dì Báu! Con ước sao dì

không bao giờ chết! Tất cả là do lỗi của con. Nếu con có thể thay đổi số
phận, con thà tự sát còn hơn là chịu đau khổ vì không có dì…"

Ồ không. Ruth biết đó là cái gì. Mẹ cô thỉnh thoảng vẫn nói chuyện

với hồn ma của dì Báu sống vất vưởng đâu đó trong không khí, một thiếu
phụ không bao giờ cư xử bình thường, một người bị tổn thương sống ở đầu
kia thế giới. Đó là nơi tất cả những người xấu phải đến: một cái ghế không
đáy nơi không ai có thể tìm ra họ, nơi họ sẽ bị kẹt lại, nơi họ đi lang thang
tóc tai rủ xuống tận chân, ướt mèm và đầy máu.

"Hãy nói cho con biết dì không giận con nhé" mẹ cô tiếp tục. "Hãy

cho con một dấu hiệu. Con đã cố nói với dì là con ân hận như thế nào,
nhưng con không biết dì có nghe con không. Dì có thể nghe con không? Dì
sang đến Mỹ khi nào vậy?"

Ruth vẫn ngồi im, không có khả năng cử động. Cô muốn nói chuyện

về thức ăn và quần áo.

Mẹ cô lại đặt cái đũa vào tay con gái. "Này con làm như thế này nhé.

Nhắm mắt lại, ngẩng đầu về phía trời cao và nói chuyện với bà. Đợi câu trả
lời của bà rồi viết ra. Nhanh lên, nhắm mắt lại!"

Ruth nhắm mắt thật chặt. Cô nhìn thấy người phụ nữ tóc quấn quanh

ngón chân.

Cô nghe mẹ cô lại nói bằng thứ tiếng Hoa thật trang trọng "Dì Báu ơi

con không muốn nói cái điều con đã nói trước khi dì ra đi. Sau khi dì biến
mất, con đã cố đi tìm thi thể dì".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.