CON GÁI THỦY THẦN - Trang 34

cùng cho sự cô đơn hoang vắng ở trong lòng tôi. Tôi đã sống qua rất nhiều
lẽ thường: những lần đánh nhau với bọn phàm phu, làm việc không công
cho người nghèo khó, nhả nhớt cợt đùa với lũ du côn... ánh mắt vô hình vẫn
theo dõi tôi hoài hoài. Nàng vẫn thủ thỉ trong đêm. Nàng nói: "Này
Chương, vẫn không phải đường ra biển...".

Cô Phượng bảo tôi: "Có lẽ ở thế hệ trước thì cha anh tôi cũng giống như

anh bây giờ. Họ mang lại đủ thứ cho chúng tôi".

Tôi nằm im. Tôi không biết rõ những điều cô Phượng nói. Ðiều gì làm

cho người ta khao khát ham sống ? Tôi hỏi cô Phượng điều này. Cô Phượng
trả lời: "Ăn ngon, lời tâng bốc và sex. Anh còn thêm gì nữ thì tuỳ".

Những ngày ờ nhà cô Phượng khiến tôi suy sụp. Tôi kiệt sức. Tôi hoa

mắt, chóng mặt. Ngày xưa tôi đi đào đất cũng không vất vả như thế này.
Ðiều kinh khủng nhất là những chuyện mà người đàn bà rót vào tâm hồn
tôi. Tại sao cuộc sống lại nhiều trói buộc như thế ?

Khi chồng cô Phượng về nhà được mấy hôm thì tôi bị đuổi việc. Tối

hôm ấy, tôi nằm trong xó ở khu nhà tạm. Thân thể tôi đau nhừ, lưng đau
tưởng như gãy gập, cổ họng rát khô. Nửa đêm, có tiếng kẹt cửa rồi Mây
mang vào cho tôi một bát cháo nóng.

Mây hỏi tôi: "Anh Chương ! Anh bị sốt à ?. Tôi bảo. "Không". Mây bảo:

"Anh Chương này, tối nay tôi phải lên hầu ông chủ. Tôi không thể từ chối
vì món tiền ông ta cho tôi qua lớn.... Tôi không muốn dành sự trong trắng
của tôi cho người khác... Tôi muốn anh... Anh giúp tôi đi...". Mây đưa tay
cởi cúc áo ngực của tôi. Trong bóng tối mờ mờ, Mây quay người lại, tôi
cảm thấy tấm lưng trần quẫy ở trước mặt, ánh sáng trắng bên ngoài chiếu
vào trông thật kinh dị nhưng đẹp lắm. Tôi chợt nhớ đến Mẹ Cả, đến con gái
thủy thần. Lòng tôi nhói lên cảm giác đau đớn xót xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.