CON HOANG - Trang 55

10

Đêm - lại là đêm - kẻ đồng lõa với khát vọng ma quỷ, kẻ đồng

lõa của dằn vặt khổ đau. Ban ngày, bản năng tình ái, điều mà
Thượng Đế vỗ ngực tự đắc cho rằng, đó là sự sung sướng, là niềm
hạnh phúc nhất Thượng Đế ban tặng con người bị cái thiên thanh
bạch nhật, cái bận bịu của sinh tồn kìm hãm, cản trở. Và đêm. Chính
đêm - bản chất của sự không minh bạch, bản chất của sự tù mù, u
ám, đồng lõa xúi giục cái bản năng mà Thượng Đế ban sẵn cho loài
người trong bà. Bà chân trần đi như bay lướt, không sợ phiền
những hạt sương, không sợ nát những vệt cỏ đến bên ông.

Đêm như mụ phù thủy già đố kỵ với ban mai nên nhuốm một

màu đen như mực biến sự sống thành những mảng khối vô hồn,
không cho mây hé nửa môi trăng, không cho trời thả một chấm sao.

Ông - một bóng đen bé nhỏ, trâu - một bóng đen đậm đặc lặng lẽ

giữa cánh đồng trơ gốc rạ không thấy rõ đâu là giới hạn giữa đất
và trời. Hai bóng đen, kẻ trước người sau dìu nhau dắt, kéo chiếc
cày, lưỡi cày sắc lẹm xé, rạch những thớ đất, mở, lở cong những
vòng cung úp ngược.

Bỗng vai cày kọt kẹt. Khối đen trâu sững lại. Ông sững lại, nhìn

soi mói cái lưỡi cày. Chà, một búi cỏ bện vào nhau ngăn cản. Ông cúi
xuống, gỡ, căng, dứt nó ra, giựt, giựt. Lưỡi cày sắc, ngọt, cứa vào tay
ông tứa máu. Máu nóng hổi ứa ra, nhỏ xuống lưỡi cày. Đêm. Cái bùi
nhùi rơm có lửa, ông cầm, huơ huơ. Trong lửa ấm, lưỡi cày được
sáng lên như mắt giúp ông tìm nhặt những ngọn cây lá nhọ nồi lẫn
trong búi cỏ vo viên lại cho vào miệng, ông nhai đắp lên vết thương
đang nhỏ máu. Dừng đến mười phút, máu ngừng nhỏ, cảm thấy
vết thương như đã được khép lại, ông và trâu lại tiếp tục cày. Trâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.