CON HOANG - Trang 62

Mã đang tuổi ăn tuổi ngủ sức lực bẻ gãy sừng trâu. Có những hôm

cần phải dậy sớm ra đồng tránh nắng mà chàng trai vẫn say sưa
chìm trong giấc ngủ. Ngại quá, bà đi đi lại bên giường gọi cũng chẳng
được. Giận ư, làm sao mà giận được, chàng trai ngoan ngoãn như một
đứa em, một người bạn ít tuổi. Bà thân mật đến gần vỗ vỗ vào vai
đánh thức cậu ta. Cậu ta giật mình mở mắt, ánh mắt bé xíu, trong
veo thứ ánh sáng như trời xanh qua kẽ lá ngác ngơ như đang mơ,
ngoan ngoãn dậy theo bà.

- Nắng lên rồi, em ngủ quên mất, sao chị không gọi em dậy

sớm hơn. - Vừa nói chàng trai vừa với áo quần vắt trên chiếc ghế
tràng kỷ phía đầu giường mặc. Nhìn em, tác phong em, bóng dáng
em, bà thấy gần gụi một nhà.

Bà thầm cảm ơn Mã. Có Mã, ngày lại ngày như phép lạ như nước

cuốn trôi thời gian, cuốn trôi những nỗi buồn những ý nghĩ bất
hạnh về ông.

Nhưng đêm. Lại là đêm. Thanh vắng cô tịch. Cô tịch dẫn người ta

nghĩ ngợi ngẫm sự đời và ngẫm đến bản thân mình sâu đậm. Bà
nhẫn nhục, dẻo dai và kiên nhẫn, mưu mô và thủ đoạn, vì lý do chính
đáng mà bắt buộc bà phải làm thế. Bà khao khát có con, để được
làm mẹ, để không phải chịu câu hát đồng dao “Cây khô không lộc,
người độc không con”. Bà không phải là cây khô, bà không phải là kẻ
độc.

Có con với chồng, vị thế của bà cũng được đổi thay. Bà không

phải như con ở trước đây, bà là vợ là mẹ, mọi sự trong nhà đã được cải
thiện, ông cũng bắt đầu cởi mở hơn với bà. Nhưng chuyện ân ái
chồng vợ vẫn tuyệt nhiên ông chưa một lần tự nguyện. Mỗi khi
thấy ông ôm ấp cưng nựng con, bà đắm mình trong hạnh phúc là
mẹ, yêu chồng, bà muốn có cơ hội đẻ thật nhiều con cho ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.