CON HOANG - Trang 65

Mã, cả hai người có cảm giác bối rối, trốn nhìn vào mắt nhau,
nhưng bề ngoài mọi công việc vẫn diễn ra như mọi ngày. Ăn sáng
xong, Mã dắt trâu đi cày, bà vác cuốc đi sau. Nhưng hình như
chiếc áo bà mặc đẹp hơn hôm qua, cái quai nón cũng mềm mại hơn
cái quai nón của ngày hôm qua, mặc dù cái nón vẫn là cái nón ấy,
chiếc áo vẫn là chiếc áo của mọi ngày bà thường hay mặc. Chỉ ai đó
rất tinh, thật để ý mới nhận ra sự đổi khác này.

Bà tự nhủ nhiều lần, sẽ không bao giờ lặp lại chuyện hôm qua.

Từ không đến có là rất khó. Từ một đến hai là lẽ tự nhiên. Dù

bà có quyết tâm sắt đá cũng không chống lại nổi cái sức mạnh vô
biên, cái nhu cầu tất yếu của con người. Trái tim bà như kẻ đói ở
gần mâm cơm, như kẻ lạnh thấy đống lửa không thể không tự thân
nhích lại gần. Những thứ ta cần đang ở trước mắt, cám dỗ, mời
mọc. Làm sao kìm hãm được! Làm sao thiếu được ái tình?

Và một đêm như thế, chồng bà bất chợt trở về. Ông gõ cửa

không ai nghe. Ông đẩy cửa bước vào. Bắt gặp, hai con ma ái tình
quấn lấy nhau không còn biết đâu là đất đâu là trời. Ông đứng
sững như trời trồng, máu trong người bốc lửa, giận bừng bừng như
muốn nghiền nát hai tấm thân kia thành đất vụn. Nhưng rồi!
Nhận ra một thằng ở! Một thằng ở bất lương. Một con đàn bà
tầm thường và đê tiện. Ông ném chiếc cốc xuống sàn nhà cho có
tiếng động! Bỏ qua, ông vào buồng, vén màn, hôn lên trán con gái,
bịn rịn, lạnh lùng, trầm ngâm, lưu luyến con, ông đứng dậy, bỏ đi.

Những tưởng đêm hôm đó, ông xuống thị xã ngủ trọ, đợi chuyến

tàu sớm hôm sau. Nhưng không, ông trở lại sông Hồng, trở lại bãi
đồng thậm màu phù sa, nơi trời đất đã cho ông gặp người con gái
của quê hương này, và từ đó, ông gắn bó yêu thương coi quê hương
vợ là quê hương mình. Đúng là, tình yêu chỉ có một, ngẫm lại ông
càng thấy đúng. Thế mà nhiều khi, ông tự trách mình cổ hủ khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.