CON HOANG - Trang 87

Tiếng chuông chùa ngân vang! Vị cứu tinh đúng lúc. Chị lê bước

vào chùa. Bên trong cổng chùa có một đống rơm to, hõm một lỗ
trông giống như một túp lều, chị chúi đầu chui vào, thu lu, rưng
rức.

Hết giờ tụng kinh, cụ sư điếc ra rút rơm đun nước, thấy chị. Cụ

đến tận nhà gọi anh Hải đến đón chị về.

Nhìn thấy vợ, mặt anh Hải sa sầm. Anh ta không căm thằng

hãm hại vợ anh ta, anh ta giận vợ. Giận vợ, anh ta đánh vợ bằng cách
đập vỡ các đồ vật trong nhà. Anh ta vào buồng chồng vợ, tóm tai
đôi gối trắng có thêu chỉ đỏ đôi chim bồ câu với dòng hạnh phúc,
vứt ra sân, châm một mồi lửa. Chưa đã cơn giận, anh chạy đi chạy lại,
ném cả tấn nhãn vừa bẻ xuống ao. Anh đập vỡ chum tương, anh tìm
con dao phay băm vằm những thân cây nhãn. Anh xé áo xé quần.

Và từ đó. Anh sợ đám đông. Anh hạn chế ra đường. Mùa nhãn

chín. Mặc mẹ nhãn! Anh chẳng thèm tha thiết tiền với bạc. Mùa
nhãn, chim muông cứ việc thoả sức đến ăn, xây tổ, đẻ con và đái ỉa.

Và từ đó, vợ chồng anh Hải chẳng ai nói với ai một lời, âm thầm

như những thân cây, lẳng lặng như những người câm điếc.

Đêm. Buồn quá. Chị Hải ra hiên tựa cột ngắm trời, ngắm

những vì sao chi chít. Chị lặng nghe tiếng cỏ cây hoa lá thầm thì,
tiếng râm ran ri ri hát đồng ca của đồng loại côn trùng cất lên từ
lòng đất. Gương trăng rười rượi rọi mặt đất sầu. Đợi sáng, giết
đêm, chị Hải lụi hụi kiếm tìm những hạt nhãn rơi rụng trong vườn,
trong ngõ ngách nhà chị. Chị gom lại, phơi đầy sân. Những hạt nhãn
tròn đen như mắt người, lấp lánh căng tròn rướn lên nhìn trăng,
nhìn chị, không chớp.

Và một đêm như thế, anh Hải bỏ nhà ra đi trong khi ngàn ngàn

những mắt đang mộng du cùng chị. Trời sáng, tỉnh mơ, chị Hải hái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.