CON HỦI - Trang 104

cả ánh sáng vào mỗi mình nàng, như đang tập trung ánh mắt huyền diệu
vào mỗi mình nàng mà thôi. Lão trăng già lừa lọc! Lúc này đây lão đang
ngắm nhìn bao nhiêu khung cửa sổ với những mái đầu thiếu nữ mộng mơ,
đang vuốt ve bao nhiêu khuôn mặt, đang mân mê biết bao mái tóc khác
nhau? Và trên mỗi mái đầu lão rải biết bao ánh lửa, trút xuống bao tầng
tầng lớp lớp những tình cảm ánh sáng kia!
Trăng chứa đựng kho tình khôn cạn, bởi trăng đã sống tự ngàn đời.
Đang chìm trong nỗi suy tư, Xtefchia đột nhiên rùng mình sợ sệt nhìn
quanh. Cửa ra vào khẽ kẹt, trên ngưỡng cửa hiện ra cô bé Luxia mặc váy
ngủ, tóc buông xoã. Mắt cô gái mở to, mặt đầy vẻ lo lắng.
Trước khi cô giáo trẻ kịp hỏi tại sao cô không ngủ, cô gái đã nhanh nhẹn
chạy đến bên Xtefchia, quàng tay quanh cổ nàng, áp khuôn mặt nóng bừng
vào má nàng, cất tiếng thì thào:
- Em linh cảm là cô không ngủ, nên em mới đến, bởi lẽ em không tài nào
chợp mắt nổi…có gì đó cứ dày vò em… Không hiểu sao em thấy buồn
quá…
Cô buông tay khỏi cổ Xtefchia, khua khua vài cái ngang với chiều cao của
mặt, kêu lên kinh hãi:
- Ôi, có gì đó cứ sừng sững trước mặt em!
Rồi cô lại nép sát vào người nàng khẽ hỏi:
- Cô Xtefchia ơi, sao cô không ngủ? Sao cô cứ ngồi mãi ngắm trăng? Hay
cả cô cũng thế?… Vẫn còn thế?…
Xtefchia giật mình, nỗi thương cảm ánh lên trong mắt nàng.
- Em muốn nói gì kia, Luxia?
- Có phải cô vẫn còn yêu ông Edmun? - cô bé thốt ra một hơi.
- Ông Proninsky!… Sao em lại hỏi thế?
- Cô thốt ra cái họ đó với biết bao tức giận.
- Em không chịu trả lời câu hỏi của tôi, Luxia.
- Bởi trước hết em muốn biết, cô có còn yêu ông ấy không. Cô Xtefchia, cô
nói đi, em van cô đấy.
Cô gái nhìn vào mắt nàng khẩn khoản. Tim Xtefchia thắt lại.
- Tôi không yêu - nàng đáp nhanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.