CON HỦI - Trang 181

- Thế anh nghĩ sao?
- Chẳng nghĩ gì cả. Cháu cầu chúc bá tước tiểu thư Melanhia đạt được một
thắng lợi mới và có được vị hôn phu.
- Ai sẽ là vị hôn phu?
- Ồ! Cháu làm sao nhìn xa thế được! Có cả hàng chiến đoàn đứng vào vạch
xuất phát, nhưng ai chiếm được cây cọ vàng…thì chắc ngay cả bá tước tiểu
thư cũng chả biết trước được, nói gì đến cháu - chàng làm ra vẻ ngạc nhiên
một cách ngộ nghĩnh.
Phu nhân Iđalia buột ra:

- Anh cũng biết rõ mười mươi cũng như cô ấy và tất cả chúng tôi ai là kẻ sẽ
được nhận cành cọ vàng ấy.
- Rất tiếc! Cháu không nghĩ ra đấy!
- Ôi, Valđy! Anh chọc tức cô đấy hẳn. Voilà que tu rédicule (Ồ, anh thật là
không ra gì!) Việc nhận hay không cây cọ ấy chỉ tuỳ thuộc vào anh mà thôi.
- Nhưng cháu sẽ không cầu hôn cô ấy - chàng nói dần giọng, đã hơi cáu.
- Vì sao?
- Xin lỗi cô, nhưng đó hoàn toàn là việc riêng của cháu.
Vấn đề thế là rõ. Phu nhân Iđalia ảm đạm như bóng đêm.
Chợt Luxia kêu lên:
- Em thích thế lắm. Em không tài nào chịu nổi cái cô ả Melanhia Barxka ấy.
- Lucie soyez tranquille (Ngồi im đấy!) - bà mẹ đe.

Hôm nay, cô bé Luxia đáng thương quả là không gặp may.

Valdemar nói sang chuyện khác. Chàng kể về cuộc triển lãm sắp khai mạc,
bài trí chẳng kém chi các triển lãm ngoại quốc, chàng đưa ra những nhận
xét rất chính xác và tinh tế. Chàng không bắt buộc Xtefchia, mà khéo léo
lôi cuốn nàng vào câu chuyện, khiến cuối cùng chỉ có hai người nói với
nhau mà thôi. Luxia ngồi phụng phịu, còn phu nhân Iđalia thì u ám. Cứ thế,
xe về đến Xuôđkhôvxe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.