CON HỦI - Trang 182


Phu nhân Iđalia bước thẳng vào chỗ cụ Machây đang ngồi trong phòng làm
việc, cáu kỉnh hỏi:
- Cha đã nói chuyện với Valdemar chưa? Cha biết mọi chuyện chưa?
Cụ già nhìn bà ngạc nhiên.
- Cha mới gặp nó một thoáng, nghe nói các con đến nhà thờ nó liền đi ngay,
thậm chí không buồn thay ngựa nữa.
- Thế cha chưa hề biết gì cả?…
- Có chuyện gì xảy ra thế? Lạy Chúa, con nói ngay xem nào!…
- Ôi, xin cha chớ lo lắng quá! Tệ thì tệ thật, nhưng chẳng có gì đe doạ cái
thằng… cái thằng nhóc ấy đâu. Xin cha cứ tưởng tượng mà xem, nó hoàn
toàn không đến Ogielsk ngày nào, mà lại còn trắng trợn bảo với con là nó
chẳng hề nghĩ đến bá tước tiểu thư nữa chứ! N est pas fou (Có điênkhông
chứ?)?

Cụ Machây phì cười.
- Kìa, Iđalia, cha không hiểu nổi sự cáu giận của con đấy. Cha đã biết từ lâu
là Barxka không phải dành cho nó. Cha đã bảo con thế rồi kia mà…
- Nhưng tại sao mới được chứ? Tìm đâu ra một đám thích hợp hơn thế? Có
danh giá, có của cải…
- Xin lỗi con! Nhưng Valdemar có thể cho phép mình chọn vợ không cần
quan tâm đến của cải và môn đăng hộ đối, còn nếu nói về chuyện danh giá,
thì trong nước chúng ta còn khá nhiều đám danh giá hơn!…
- Nhưng nó có thể chê Mêlanhia điều gì? Một tiểu thư xinh đẹp như thế,
được đào tạo ở ngoại quốc, une fille très gentille! (Thật là một cô gái
đángyêu!)…

- Có nhẽ nó có cách nhìn khác. Vả lại, cũng có thể nó thừa nhận cô ta có tất
cả những ưu điểm đó, nhưng… nhưng không phải loại người nó thích.
- Xin cha hãy khuyên bảo nó với.
Cụ Machây ngả người trên ghế.
- Ồ không! Đừng đòi hỏi cha điều đó, đừng chờ đợi ở cha điều đó! Cha và
mẹ con đã phải chịu bất hạnh vì những lời khuyên bảo kiểu đó rồi. Cha
không thể lặp lại chuyện ấy được!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.