CON HỦI - Trang 233

chàng loáng lên những ánh chớp dữ tợn, môi đầy vẻ giễu cợt.
Thấy thế, Brôkhơvích đuổi theo chàng.
-Valđy, anh đi đâu thế? Các cô đã đến rồi, bữa sáng đang tỏa khói trong trại.
Mình đói ngấu như con sói mà mình vừa hạ.
- Đi ăn đi, và thay mình lo cho mọi người. Đừng quên vỗ béo cho cái lão...
độn ấy!...
- Ai? Barxki ấy à?
- Cậu đoán đúng đấy.
- Kìa cậu! Trong số chúng ta đây chỉ có mỗi một lão độn thôi, mình đoán
trúng thì có gì là lạ.
- Được rồi cậu đi đi.
-Sao cơ?
- Mình muốn ở lại đây một mình.
- Thật là ngây thơ đến đáng ca ngợi! Thiếu cậu thì đằng kia còn ra làm sao
nữa?
- Thôi đi!
Brôkhơvích tóm lấy tay Valđemar.
- Valđy, nghe tớ nói đây! Nếu như cậu yêu mến tớ và muốn trả miếng
Barxki thì nên trở lại. Không làm gì hắn cả, những cũng chẳng thèm quan
tâm chút nào đến hắn, đó sẽ là hình phạt tốt nhất cho lão thộn ấy. Tớ không
biết lão hành hạ cậu về việc gì, tớ cũng ngạc nhiên không hiểu sao lão lại
làm thế, bởi như vậy là lão đã xóa sạch cơ hội của chính con gái lão - mà
ngay trong điều kiện bình thường cơ hội ấy cũng đã rất mỏng manh. Nhưng
tớ không nhận ra cậu nữa đấy, Valđy ạ! Ngày trước thì tự cậu cũng có thể
thản nhiên quay lưng lại với lão Barxki. Qua việc cậu nổi cáu, tớ cảm thấy
quả đã có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm xảy ra.
- Cậu nói phải! Chính cái lão chỉ biết tước hiệu và hợm mình đến mức ngu
ngốc này đã khiến tôi phát cáu.

Hai người quay trở lại với các bạn vừa đúng lúc. Chiếc xe thứ hai chở đầy
các tiểu thư cùng chiếc xe ngựa Mỹ vừa đến.
Bữa sáng trôi qua vui vẻ, nhưng không kéo dài, bởi Valđemar đang vội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.