CON HỦI - Trang 236

nhợt đẫm mồ hôi. Mắt chàng dữ dội, môi vẫn mím chặt. Chàng nhìn con
lợn rừng vừa chết rồi bước nhanh đến bên Xtefchia. Nàng đã phần nào bình
tĩnh, mặt vẫn còn tái, nhưng mắt nhòa lệ long lanh ánh lửa, cùng Luxia
bước về phía chàng. Ném lưỡi dao găm xuống đất, Valđemar vồ lấy hai bàn
tay thiếu nữ. Đôi mắt thảng thốt của chàng nhìn nàng. Chàng thốt lên câu
hỏi nghẹn ngào:
- Tiểu thư có sợ lắm không?... Lạy Chúa tôi! Thật là một trường hợp khủng
khiếp!
Nàng nồng nhiệt xiết tay chàng.
- Cảm ơn ông... Ông đã liều chết cứu tôi... Điều đó... tôi không bao giờ
quên...
- Tôi vừa trải qua một giây phút kinh hoàng!... Thôi ta đừng nhắc đến
chuyện đó nữa.
Những người thợ săn và các bà các cô đến lúc này mới thoát khỏi cơn bàng
hoàng, hoảng hốt và kinh ngạc. Sự can trường của đại công tử khiến mọi
người kính phục. Brôkhơvích lấy lại bình tĩnh trước tiên, nhưng anh có
phần xấu hổ. Mọi người đều bước lại bên cây thông chúc mừng Xtefchia
thoát nạn và ca ngợi lòng dũng cảm của đại công tử. Họ thán phục bắt tay
chàng, nhưng nhìn chàng tò mò. Nhất là đám phụ nữ, hết đưa mắt nhìn
chàng lại chuyển sang nhìn Xtefchia, Brôkhơvich an ủi Luxia vẫn còn đang
trong cơn thảng thốt. Bá tước phu nhân Vizembergôva xiết chặt tay đại
công tử.
-

Vainquer! Maintenant vous l’avez prise, elle vous appartient!(Tiếng pháp:

Hỡi người chiến thắng! Bây giờ ngài đã chinh phục được nàng, nàng sẽ
thuộc về ngài!)

Đại công tử đặt một chiếc hôn lên tay bà.
Sau lúc mặt trời lặn, đoàn người đi săn trở về trong tiếng kèn đồng chào
đón và tiếng nhạc vang rền của dàn nhạc đang chơi trong dãy nhà cầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.