- Ông vui lòng chỉ cho tôi xem những hang động được chiếu sáng chứ? -
Cô hỏi thì thầm, khẩn khoản.
Nom cô có vẻ mơ màng và đầy hấp dẫn nhục cảm. Chiếc áo dài hở ngực rất
rộng càng khiến cô thêm cuốn hút, làn da ngăm ngăm nồng ấm tương phản
với thứ vải màu sáng và những làn đăng ten mảnh mai. Những viên ngọc
run rẩy trên cổ cô.
Nặng nề tựa cánh tay để trần vào tay đại công tử, cúi đầu âu yếm và nũng
nịu, cô nhắc lại:
- Được chứ? Ông sẽ chỉ cho tôi xem những hang động ấy chứ?
- Được thôi nếu tiểu thư muốn.
- Nghe nói chúng tuyệt lắm!...
Họ lặng lẽ rời dãy bao lơn, bước sâu vào trong vườn hoa, giữa những đài
phun nước. Vài người đi ngang qua mặt họ. Tiểu thư Rita ném cho bá tước
tiểu thư ánh mắt giễu cợt, khó chịu lạ lùng và nhìn Valđermar ngạc nhiên.
Bá tước tiểu thư lên tiếng
- Guenbôvitre thật là tuyệt! Tôi không thể tưởng tượng nổi nó xinh đẹp
nhường ấy. Ông quả là được sống trong một chốn thiên đường đấy. Có vì
thế mà ông thêm phần hạnh phúc không? - Cô hỏi, nhìn vào mắt chàng.
- Điều đó còn tùy thuộc ở chỗ người ta hiểu hạnh phúc là thế nào nữa chứ.
Tôi yêu Guenbôvitre, không phải vì nó lộng lẫy, mà vì nó là của tôi. Đây là
mảnh đất của tôi, địa bàn hoạt động của tôi, nơi tôi muốn đưa nó đến trạng
thái thật hoàn thiện.
- Ông biết cách làm được điều đó. Bài trí thật tuyệt vời. Ông thật có bàn tay
phụ nữ và khiếu thẩm mỹ trong bố trí dinh thự.
Valđemar sốt ruột nhìn tiểu thư.
- Ô! Tôi đâu muốn nói đến cách trang trí. Đó không phải là công sức của
tôi, mà là kỉ niệm của bà Gabriela tôi đó. Tôi chỉ có công chăm lo giữ gìn
những kỉ niệm ấy thôi. Bà tôi kì vọng biến Guenbôvitre thành cung Vecxây
thứ hai, vì vậy tôi không tiếc công sức đóng góp vào việc chăm lo công
trình của bà.
- Vâng, phụ nữ thường giàu ham muốn và năng lực để tạo thành những kiệt
tác có hiệu quả hơn. Nhưng như vậy, người vợ tương lai của ông sẽ không