CON HỦI - Trang 264

hồ lớn tích tắc nghiêm trang.
Cụ Machây ngồi u uẩn. Đôi mắt nheo lại liếc nhanh sang đứa cháu trai
đang đi đi lại lại. Mãi sau cụ hỏi:
- Cháu có biết họ thời con gái của bà ấy là gì không?
Chàng lắc đầu không biết.
Cụ già đưa tay đỡ trán.
Sao ta thấy xúc động lạ thường trước việc Xtefchia đột ngột ra đi và... cái
chết của người ấy...
Một người hầu bước vào phòng báo tin ngựa đã sẵn sàng. Theo sau y là các
bà các cô. Xtefchia đã đội mũ đi đường, mặc chiếc áo dài ấm áp. Mắt nàng
đỏ, đôi môi khô bỏng, má tái nhợt. Xúc động, nàng bước lại gần tạm biệt cụ
Machây. Sau chút lễ nghi, cụ già ôm ghì mái đầu nàng vào ngực. Cụ nói
với nàng như một người cha. Luxia vẫn khóc ròng.
- Xtefchia, cháu sẽ mau trở lại với chúng ta chứ, phải không?
- Cháu sẽ cố gắng.
Khi bước đến cạnh Valđemar, một cơn nức nở lặng thầm trào lên trong
ngực nàng. Môi chàng run run. Lần đầu tiên, trước mọi người, chàng hôn
tay thiếu nữ.
Cụ Machây rùng mình. Phu nhân Iđalia cắn môi, mắt nheo lại thành hai khe
hẹp theo thói quen. Luxia nhìn cảnh ấy với vẻ thắng thế, như thể muốn nói:
"Tôi biết chuyện này từ lâu rồi!"
Họ bước ra phòng ngoài. Cụ Machây níu tay Xtefchia:
- Này cháu... bà cháu là Rembôvxka, phải không?
- Xtefnhia Rembôvxka, - Xtefchia đáp, rồi nàng bị Luxia kéo ra khỏi
phòng. Cô gái thì thầm điều gì đó vào tai nàng.
Cụ Machây còn lại mỗi mình. Cửa dẫn ra tiền phòng vẫn mở rộng. Cụ nặng
nhọc tựa người vào tường, run run ngước mắt nhìn lên chiếc đèn chùm như
định đếm xem nó có bao nhiêu ngọn.
- Sao vậy nhỉ?... Xtefnhia? Sao vậy nhỉ?.. A! Sự tiên tri!
Bước lên một bước, cụ gọi to:
- Valđemar!
Đã mặc áo khoác xong, Xtefchia bước xuống sảnh dưới. Gia nhân mở cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.