nàng trong bộ váy áo mùa xuân lịch sự bằng dạ xanh đậm, với chiếc mũ
nhỏ xinh xắn tô điểm cho mái tóc mượt mà như lông hắc điểu thử của nàng.
Khi người hầu cúi chào cung kính mở cửa, bá tước tiểu thư đứng trên vỉa
hè cười bỉ bai, một nụ cười khó chịu và méo mó. Đã vào tới cửa, công tước
phu nhân và Xtefchia bất giác cùng ngoái lại. Dáng hình đầy thách thức của
bá tước tiểu thư, ánh mắt ác độc dữ dội và vẻ nhăn nhó của đôi môi khiến
cho cô ả trở nên thật đáng sợ. Lúc này đây, ả là hiện thân cao nhất của sự
hằn thù.
Nỗi khổ tâm chợt ào đến khiến cho Xtefchia thấy lòng đau như cắt. Công
tước phu nhân bật ra:
- Imbécile!
Rồi bà ra sức vỗ về cô gái đang xúc động.
Công tước phu nhân Kryxtyna lại thể hiện nỗi thất tình của mình theo cách
khác. Bà rời bỏ hoàn toàn đời sống giao tiếp, chỉ cố tìm cách kín đáo nhìn
mặt. Bà đã gặp nàng một lần tại buổi hòa nhạc của Hội khuyến nhạc, lần
khác trong khi đi dạo ở công viên Oazienki, và bà liền hiểu ra ngay. “Thật
dễ hiểu tại sao cô gái ấy khiến chàng mê mẩn” bà chua chát tự nhủ.
Và mãi lâu sau, đứng trước gương, bà cố so sánh sắc đẹp đầy khêu gợi của
mình với dáng vẻ kiều diễm của cô gái trẻ được chọn làm vợ chưa cưới của
đại công tử, và thừa nhận sự thất bại của bà.
Ngắm thật gần chân dung của Xtefchia, nghiên cứu thật kỹ vẻ mặt nàng, sự
sâu thẳm của đôi mắt, công tước phu nhân Kryxta đi tới một kết luận dứt
khoát: “Đó không phải là một người làm dáng khôn ranh, mà đó chính là
một tâm hồn trinh nữ tuyệt diệu. Cô gái ấy yêu chàng Valđemar chứ không
phải yêu đại công tử của điền trang Guenbôvitre”. Tự nhủ như thế, bà thôi
không thù ghét Xtefchia nữa.
Nỗi oán hận đối với Mikhôrôvxki bùng lên trong lòng công tước phu nhân
với một sức mạnh bi thảm, bà cố nén nó đi, hiểu rõ rằng mối tình tuyệt đẹp
đã nguội tàn dần từ mấy năm nay đã đến lúc phải kết thúc. Những hi vọng
xưa kia về việc lấy đại công tử mau chóng tan đi. Công tước phu nhân đủ
thông minh để không hề có ảo tưởng, nhưng bà thà giữ nguyên hiện trạng
là một người phụ nữ đã li dị chồng để khỏi thay đổi mối quan hệ với