CON HỦI - Trang 412

- Này, ta lên gác đi thôi, cái phòng ăn này hôm nay sao buồn quá! Chẳng
ma nào quen, cũng chẳng có lấy một dáng phụ nữ đẹp nào làm thuộc, ta
ngồi đây làm gì nữa?
Đại công tử đứng dậy như chán ngán, cả hai bước ra.
Về phòng, Valđemar đưa Brôkhơvich xem những thứ nữ trang. Đó là một
chuỗi kim cương đeo cổ, những viên kim cương to bằng nhân hạt dẻ, một
chiếc trâm xinh xắn đính kim cương và một viên thạch ngọc lớn, một chiếc
xuyến, băng bịt tóc và những chiếc hoa tai lớn. Tất cả đều bằng ngọc quý
hạng nhất. Những chiếc khung được chạm trổ bằng bàn tay điệu nghệ tạo
thành một tấm lưới tơ mảnh như mạng nhện giữ bên trong hừng hực một
quầng lửa sâu thẳm phát ra từ tận trong lòng sâu.

Brôkhơvich nói gì đó, nhưng Valđemar không hề nghe thấy gì. Chàng đãng
trí và bứt rứt lạ lùng. Đột nhiên, chàng bước đến gần nút chuông điện gắn
trong tường thì thầm tự nhủ:
“Sao ta bồn chồn quá đỗi. Không tài nào hiểu nỗi. Ta phải đi thôi”.
Nhưng chàng không kịp ấn chuông vì cánh cửa chợt phát ra tiếng gõ. Một
người hầu bước vào, đưa cho đại công tử bức điện tín rồi bước ra.
Valđemar nhanh như cắt mở phanh tờ giấy, sắc tái nhợt chợt phủ lên mặt
chàng.
- Có chuyện gì thế? – Brôkhơvich kêu lên, từ tràng kỷ bật phắt dậy.
Valđemar đưa bức điện cho chàng hối hả ấn chuông, Brôkhơvich đọc lướt
nhanh.
“Xtefchia ốm rất nặng. Đến ngay.
Ruđexki”

Mười lăm phút sau đại công tử ra ga. Brôkhơvich ở lại một mình trong
khách sạn.
Suốt đêm, Valđemar vật vã với những suy nghĩ. Trong khoang chỉ có mỗi
mình chàng. Chàng sốt ruột đến tuyệt vọng. Chàng cảm thấy con tàu đi
chậm như rùa. Tâm trí chàng lao lên trước. Chàng như trông thấy Xtefchia
mặt tái nhợt với làn tóc nâu sẫm ôm quanh, xõa xuống gối, và chàng phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.