CON HỦI - Trang 430

nhưng đại công tử đã nhanh nhẹn giơ cao súng lên khỏi đầu. Với ánh hoang
dã trong mắt, chàng đẩy phắt cụ Machây ra, gào lên bằng giọng khàn khàn:
- Cút đi! Cút đi!
Nom chàng thật khủng khiếp. Mắt chàng rừng rực cơn tức giận, cả khuôn
mặt chàng run rẩy như kẻ sắp lâm chung. Chàng đứng thẳng, với thứ công
cụ giết người giơ cao trong tay. Khẩu súng lấp lánh ánh thép dữ dội. Từ
miệng chàng bật ra tiếng gầm gừ hổn hển, nghe như không phải tiếng người
nữa:
- Nàng… đã chết… rồi… nàng!…
Như hóa điên, cụ Machây rên lên một tiếng xé lòng, lao tới ôm chầm
Valđemar. Rồi cụ cứ quỳ, vòng tay ôm hai đầu gối đứa cháu nội, tuyệt vọng
nức nở:
- Đừng làm việc ấy! Hãy thương ông với! Đừng giết thêm ông nữa con
ơi!… Cái chết của nó đã là hình phạt với ông rồi, ông đã là kẻ bị rủa
nguyền lắm rồi! Nhưng con phải sống! Phải sống con ơi!
Đại công tử nhìn trừng trừng như không hiểu lời ông.
Đúng lúc ấy tiểu thư Rita lao vào nhanh như cắt nàng hiểu ngay tình thế,
chạy vội lại gần nhưng không kịp – vừa trông thấy nàng đại công tử vội hạ
thấp họng súng.
Tiếng nổ vang lên.
Cánh tay run run và sự vội vã đã cứu sống Valđemar. Viên đạn sượt qua
trán chỉ cách vài phân, găm sâu vào tường.
Tiểu thư Rita giằng khẩu súng ra khỏi tay chàng.
Chàng đưa mắt nhìn tiểu thư như một người điên, điên cuồng lao tới định
giằng lại, nhưng Rita ném ngay khẩu súng ra ngoài cửa sổ và giữ chặt tay
Valđemar, kéo mạnh để áp môi vào. Đôi mắt cô gái biểu lộ lời khẩn cầu và
nỗi xót thương vô hạn.
Cụ già vẫn quỳ còng lưng dưới chân cháu. Tiếng nổ đã tước đi trí nhớ và
cảm giác của cụ trong một thoáng, lúc này những tiếng nức nở trầm đục
khiến lồng ngực già rung chuyển.
- Valđemar! Hãy tha thứ cho ông…! Ông là kẻ khốn nạn!… Đó là sự trả thù
dành cho ông đấy… Nữ thần báo thù Nêmêzys đã ra tay! Valđy! Cháu duy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.